Truyện ngắn lúc nửa đêm - 1. Vì yêu (Thể loại: Sát nhân)

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:17:19
Lượt xem: 55

Kí túc xá của tôi được chia thành hai khu tách biệt nam và nữ. Thỉnh thoảng sẽ có vài cặp đôi vượt rào đi theo tiếng gọi con tim, tôi cũng không ngoại lệ.

Chúng tôi yêu nhau được 3 năm và cùng nhau hứa hẹn sẽ thi đậu trường top 3 thành phố này. Sau bao nhiêu nỗ lực tôi và em cũng đã lọt top những sinh viên được tài trợ học bổng toàn phần, thuận lợi có hai suất vào trường đại học S. Em ấy ở toà A nữ sinh đối diện với toàn F nam sinh chúng tôi. Dù chúng tôi học chung trường nhưng tôi học ở khoa thiết kế cách khoa ngôn ngữ của em ấy một con đường, cũng vì thế mà tôi và em rất ít khi chạm mặt ở trường.

Trường S cái gì cũng tốt, duy chỉ có cái là cấm học sinh trong trường yêu đương, nếu phát hiện, lập tức bị đuổi học và sẽ không có trường nào dám nhận chúng tôi nữa.

Cũng chẳng ai biết người đưa ra cái luật quái quỷ này là ai, nhưng vì để có một tấm bằng tốt và một công việc ổn định nên mọi người đành ép mình tuân theo quy tắc của trường.

Thế nhưng, có ai mà muốn ế hết 4 năm đại học đâu và dần dần xuất hiện những cặp đôi yêu nhau lén lút trong trường, không bị phát hiện là được mà. Tôi và em cũng không ngoại lệ.

Những buổi hẹn hò được diễn ra trong lén lút và địa điểm chúng tôi thường hẹn nhau là hồ sinh, mặc dù cái hồ này nằm sau lưng trường nhưng hầu như ít có ai đến đây bởi vì chữ sinh trong hồ sinh chính là sinh tử (đầu thai kiếp mới).

Cái hồ này từng lấy mạng không biết bao nhiêu con người, không phải vì nó sâu hay vì những người bị đuối nước không biết bơi mà vì có tin đồn, ở đây có ma da.

Như những lần hẹn hò trước, chúng tôi nhắn tin với nhau bằng những kí tự đặc biệt để không ai phát hiện ra chúng tôi đang yêu nhau: "h@n&y, cko cũ nk3, ank t@m r ra ngay."

Dù đã bên nhau được 3 năm nhưng tôi vẫn rất bồi hồi như ngày đầu gặp em, em có mái tóc dài mà tôi thích, đôi mắt, nụ cười, ngay cả bộ đồ của em đều là những thứ mà tôi thích nhất.

Tính cách em hiền dịu, chưa bao giờ biết nỗi nóng hay giận hờn như những đứa con gái khác hay làm với người yêu của chúng nó. Tôi yêu c.h.ế.t những thứ thuộc về em. Nghĩ đến đây, tôi vội mang đồ và đem theo vài món đồ phòng thân rồi chạy vội ra hồ để gặp được em.

Em đứng đó, mái tóc đen tuyền bay trong gió tựa như yêu nữ đang mời gọi tôi đến bên em. Em nghe tiếng động mà quay người lại, hôm nay em mang một chiếc váy mà dạo trước tôi đã mua cho em, nhưng đêm nay trông em có vẻ không vui lắm.

Tôi tiến đến ôm em vào lòng như mọi lần, người em nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay của tôi khiến lòng tôi lại nổi lên một cảm giác muốn che chở cho em cả đời.

Hôm nay em không còn cười khúc khích khi nhìn thấy tôi nữa, ánh mắt em lạnh lẽo như đang nhìn một người lạ, đôi môi xinh đẹp hé nở nhưng lời thốt ra lại như mũi d.a.o găm thẳng vào tim tôi: "Chúng ta chia tay đi." Tôi nhìn khuôn miệng nhỏ xinh của em nói rất nhiều thứ nhưng tôi chẳng nghe lọt tai được từ nào cả, tôi chỉ biết rằng em không còn yêu tôi nữa. Và tôi không chấp nhận điều đó.

"Em có người mới rồi sao?" Nghe tôi hỏi, em ngạc nhiên nhìn tôi sau đó tức giận tát tôi một cái thật kêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truyen-ngan-luc-nua-dem/1-vi-yeu-the-loai-sat-nhan.html.]

Em nói em không thể chịu đựng tôi được nữa nên mới chia tay.

Em nói tôi quá độc đoán và gia trưởng.

Em nói thật ra em không thích mang những bộ đồ này, là tôi ép em.

Em nói em thấy kinh tởm khi ở bên một kẻ g.i.ế.c người như tôi.

Buồn cười thật, tôi g.i.ế.c cô ta không phải vì em muốn thế sao?

Sáng hôm sau tôi lên phòng đào tạo sinh viên làm thủ tục xin đi du học và sau 10 ngày chờ đợi, đơn xin của tôi cuối cùng cũng đến. Ngày tôi sắp xếp hành lý bay chuyến bay lúc 9h sáng, một viên cảnh sát đến nhà và khống chế tôi bằng chiếc còng số 8, bọn họ nói có bằng chứng cho thấy tôi đã ra tay sát hại hai cô gái và mời tôi về đồn hợp tác điều tra.

Dù tôi có nói bất cứ điều gì thì bọn họ vẫn vờ như không nghe thấy như thể họ đang nắm chắc phần thắng trong tay vậy.

Sau khi đến đồn cảnh sát, bọn họ đưa tôi vào một căn phòng kín có một tấm gương phản chiếu, tôi biết đó là tấm kính hai chiều để họ có thể quan sát tôi.

Cảnh sát nói có một chàng trai quay lại được video tôi vứt xác bạn gái xuống dưới hồ nước phía sau trường học và đưa cho tôi một đoạn video. Tôi xem xong thì mặt đần hẳn ra, con mắt nào của bọn họ thấy đó là tôi?

Tôi hỏi lại viên cảnh sát, bọn họ nhíu mày nhìn tôi giống như muốn nói dù tôi có chối thì đây cũng là bằng chứng đã được xác thực. Tôi quay ngược máy tính lại cho họ coi, bọn họ nhìn video bằng chứng đầy kinh ngạc, đó không phải là tôi.

Bọn họ gọi bộ phận công nghệ thông tin đến và tất nhiên, video không hề có sự can thiệp của photoshop. Phía cảnh sát không có lý do gì để buộc tội tôi vì chẳng có thằng thiết kế nào dám động đến chứng cứ tại đồn cảnh sát cả. Nhưng tôi vẫn bị cảnh sát cho vào tạm giam vì là người bị tình nghi lớn nhất, bởi dù sao người c.h.ế.t cũng chính là bạn gái của tôi mà tôi lại chẳng hề quan tâm chút nào.

Ba ngày nhàm chán trôi qua mà vẫn chưa có manh mối nào đặc biệt về hung thủ. Cuối cùng họ cũng thả tôi ra vì theo kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy thời gian nạn nhân chết, lúc đó tôi đang trên lớp. Một chứng cứ ngoại phạm không thể nào hoàn hảo hơn được nữa, chưa kể tôi còn có giấy chứng nhận tâm thần bệnh trầm cảm, điều này có thể giải thích cho việc tôi trở nên vô cảm là điều hiển nhiên.

Tôi trở về căn phòng trọ của mình thu dọn lại hành lý một lần nữa, bắt xe buýt ra thẳng sân bay, may mà vẫn kịp thời gian nhập học. Vụ án mãi vẫn chưa tìm được hung thủ, hơn nữa nạn nhân còn là trẻ mồ côi không có ai kiện cáo gì nên cũng nhanh chóng khép lại và kết luận bằng một vụ tự sát.

À, nguyên nhân bạn gái tôi c.h.ế.t ấy à? Chẳng phải ở đó có ma da sao?! Tôi dọn đường giúp em ấy thuận lợi thành hoa khôi giảng đường vừa giành được suất học bổng toàn phần của cô gái kia, bây giờ lại nói tôi kinh tởm, thật không ngoan.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...