Trường Sinh - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-05 14:15:59
Lượt xem: 2,014

Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đã mua quan tài, đặt t.h.i t.h.ể của Trường Sinh nằm yên trong đấy.

Ông chú ba bắt chéo chân, gạt tàn tro ra khỏi tẩu thuốc, nhìn tôi mấy cái rồi quay sang mẹ nói:

“Mẹ Trường Sinh, mạng sống của bà và Chiêu Đệ đã được cứu rồi, nhưng nhà bà cũng tuyệt hậu từ đây luôn.”

“Thế này đi, làm người tốt thì cần làm đến cùng, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, ông sẽ chỉ hai mẹ con một cách hay.”

“Dù sao Chiêu Đệ và Trường Sinh cũng đã là vợ chồng rồi. Chỉ cần Chiêu Đệ chịu đồng ý ngủ trong quan tài với Trường Sinh thêm ba ngày nữa, ông sẽ có cách để Chiêu Đệ mang thai con của Trường Sinh.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Mẹ tôi nghe vậy lập tức vui vẻ hẳn lên, chạy tới bên cạnh quan tài của Trường Sinh, ngắm nhìn em ấy thật kỹ, thậm chí còn đưa tay xoa xoa má Trường Sinh.

Cứ như người mới đây cứ nhắc đến Trường Sinh liền sợ hãi run cầm cập không phải là mẹ vậy đó.

Mẹ nhìn em ấy một lúc, rồi ngẩng đầu lên, cười hớn hở với tôi:

“Chiêu Đệ, bất kể mày là con gái mẹ hay là con dâu mẹ, thì mẹ cũng là mẹ của mày.”

“Giờ thì, mày muốn tự mình ngủ với Trường Sinh? Hay để mẹ trói mày lại ép mày ngủ với Trường Sinh đây?”

Tôi nhìn vẻ mặt khẩn cầu giả tạo của bà ấy, và ánh mắt yêu thương hiền từ trên gương mặt già nua của ông chú ba đang đứng ở phía sau, tôi bất chợt siết chặt cái chai nhỏ màu đen trong túi, mỉm cười dịu dàng nói:

“Mẹ, sao giờ mẹ lại nói mấy lời xa cách vậy, con đã là vợ của Trường Sinh, tất nhiên phải luôn luôn bầu bạn bên cạnh Trường Sinh rồi.”

Mẹ tôi hơi sửng sốt, như thể mẹ không ngờ tôi lại ngoan ngoãn nghe lời, mẹ nhìn đống dây thừng trong góc kẹt, rồi quay sang xem xét tôi từ đầu đến chân.

Ông chú ba đi tới, vỗ vỗ vai tôi, hàm ý sâu xa nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truong-sinh/chuong-8.html.]

“Chiêu Đệ, mày giỏi lắm.”

Khi màn đêm buông xuống, mẹ tôi làm theo lời ông chú ba, để tôi một mình ngoài sân, khóa cửa thật chặt.

Trước khi vào nhà, cũng không quên đóng nắp quan tài hộ tôi.

Khoảng tầm đến nửa đêm, thì có tiếng gõ cửa bên ngoài quan tài.

“Trường Sinh, là em đấy sao?”

“Là em đây. Chị có đi tìm Âm Bà chưa? Bà ấy đã nói gì?”

“Yên tâm đi, Âm Bà đã hứa sẽ giúp đỡ tụi mình, sẽ không để ông chú ba hại em đâu.”

Tôi thành thật kể với Trường Sinh những gì Âm Bà đã nói với tôi, kể luôn chuyện bà ấy đưa cho tôi cái chai nhỏ màu đen nữa.

Em ấy chỉ nói “Em biết rồi”, xong cũng không nói gì nữa.

Tôi đẩy cơ thể em ấy sang một bên, để tôi có thể nằm thẳng thoải mái hơn.

Sau một ngày trằn trọc lo lắng không yên, cả người tôi rã rời, mắt tôi đã mở hết lên rồi.

Cuối cùng không chịu nổi mà ngủ quên đi mất.

Thật trớ trêu thay, suốt mười tám năm ngủ dưới sàn trong nhà chứa củi, lần đầu tiên tôi được ngả lưng trên một chiếc giường đệm êm ái lại là nằm trong một chiếc quan tài.

Thậm chí, tôi còn cảm thấy, ngủ trong quan tài khá thoải mái dễ chịu nữa chứ.

Bình luận

3 bình luận

Loading...