Trường Sinh - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:55:41
Lượt xem: 1,240

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bộ dạng ch.ết khó coi của ông chú ba, trong lòng bỗng cảm thấy lo lắng.

Tôi bước tới đỡ m Bà, đỡ bà ấy vào nhà trên, cẩn thận hỏi:

“Bà ơi, bà cho con dầu gì vậy ạ? Tại sao ông chú ba dính dầu lại thành ra như vậy?”

 m Bà mỉm cười yếu ớt.

“Ồ, đó là thứ tốt ấy, đó là dầu Bách Thi mà bà luôn cất giữ lâu nay đó.”

“Ông chú ba vì muốn kéo dài tuổi thọ của mình mà nhẫn tâm cướp đi mạng sống của Trường Sinh, đây vốn là chuyện trái với ý trời. Hơn nữa, ông ta dùng thủ đoạn quá độc ác, nên chỉ cần dính một giọt dầu là đủ gi.ết ch.ết ông ta rồi.”

Bụng tôi đột nhiên quặn lên, cảm giác buồn nôn cứ trào trực trong người.

 m Bà nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi, rồi mỉm cười, đôi mắt đen cũng cong lên.

Suốt mấy năm qua bà ấy luôn sống trong bóng tối, hiếm khi có được chuyện vui như hôm nay, nên cũng mãn nguyện rồi.

“Con không cần sợ đâu, dầu Bách Thi không gây hại cho con, chỉ có thể tổn hại đến ông ta thôi.”

Tôi nghe không hiểu lắm, nhưng m Bà không tiếp tục nói nữa, chắp tay sau lưng bước ra ngoài.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô độc của bà ấy, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, tôi buột miệng hỏi:

“Mắt của bà tại sao lại mù vậy ạ?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truong-sinh/chuong-14.html.]

Bà ấy sững người, vẫy vẫy tay.

Con bé này, không uổng công bà cứu con, đúng là đứa trẻ thông minh mà.

Trước đây, bà cũng từng được gọi là Chiêu Đệ.

Bà ấy không nói gì nữa, từ từ đi xa đến khi khuất tầm mắt của tôi.

----

Câu chuyện của Âm Bà:

Khi mẹ tôi vừa sinh ra tôi, bà đã đưa tay chạm vào phần dưới của tôi, khi ấy bà muốn ném ch.ết tôi ngay lập tức.

Chính một câu nói của cha tôi đã cứu mạng nhỏ của tôi.

Cha tôi là thầy phong thủy nổi tiếng bậc nhất ngôi làng này. Lúc tôi mới sinh, ông ấy đã bói cho tôi một quẻ, nói tôi sẽ mang về một đứa con trai cho nhà này.

Nhờ câu nói này, mà tôi được phép sống tiếp, còn được đặt tên là Chiêu Đệ.

Hai năm sau, đúng là mẹ tôi sinh được một đứa em trai, nhưng cha tôi lại đặt tên cho nó là Tam Oa Tử.

Khi Tam Oa Tử bước sang tuổi mười tám, bỗng nhiên lâm bệnh nặng, thầy thuốc trong làng đã thử đủ mọi cách cứu chữa, nhưng Tam Oa Tử vẫn cứ ho ra m.á.u suốt đêm.

Cha tôi nhờ mẹ tôi làm thịt con gà già duy nhất còn đẻ trứng, nấu một nồi canh gà cho tôi uống.

Sau khi ăn xong, tôi liền bất tỉnh nhân sự.

 

Bình luận

3 bình luận

Loading...