Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trưởng Công Chúa Nàng Trăm Mị Ngàn Kiều - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-08-06 10:07:30
Lượt xem: 3,198

8

 

‘‘Trưởng công chúa Hàm Chương điên rồi—”

 

Tin tức này từ trong cung lan truyền đến từng góc của thành Thượng Kinh.

 

Ngày đó, ta trong cung yến nhiều lần dây dưa với Tạ Thức Ngôn, cùng với trăm bề sỉ nhục Phí Giang Chiếu, đều truyền khắp đế đô.

 

Không chỉ vậy.

 

Ai ai cũng biết, thiên tử bị ta làm cho tức đến ngất xỉu trong thiên điện, hai mắt trợn trắng, phải nặn nhân trung một hồi mới tỉnh lại.

 

Ta ngồi trên giường, nghe A Cấu thuật lại từng chi tiết một.

 

Cuối cùng, nàng do dự nói: ‘‘Vì chuyện này, thánh thượng còn đặc biệt đổi thống lĩnh thị vệ của phủ công chúa.

 

‘‘Nô tỳ nghĩ rằng, có lẽ là vì người thấy điện hạ không ngoan ngoãn, mới phái một đôi mắt đến để trông chừng người.”

 

‘‘Điện hạ, dạo này ngài vẫn nên đừng ra ngoài… tránh bớt sự chú ý đi. Vài ngày nữa là tiệc sinh nhật của ngài, nhỡ đâu người ấy...”

 

Ta cười đến híp mắt.

 

‘‘Đừng mà, ta còn chưa chơi đủ đâu.”

 

Sống lại một kiếp, đây chẳng qua chỉ là bắt đầu.

 

Ta thay bộ cung trang màu đỏ tươi, chính là bộ lễ phục năm xưa được phong.

 

Đầu đội cao quan, áo dài rộng, khi bước đi trong gió, lưng eo mảnh khảnh toát lên một vẻ trang nghiêm mờ ảo.

 

‘‘A Cấu, chuẩn bị xe diễm trạch.”

 

Ta mím môi cười.

 

‘‘Hôm nay thời tiết tốt, du hành cung, không còn gì thích hợp hơn.”

 

‘‘Nhớ mang theo tám vị diện thủ.”

 

‘‘Để các cô nương thành Thượng Kinh nhìn xem, nữ nhân chúng ta nên hành xử thế nào, vốn dĩ không nằm trong những luân lý cương thường ấy.”

 

A Cấu thấy có chút kỳ lạ, truy hỏi:

 

‘‘Vậy nằm ở đâu?”

 

‘‘Tất cả đều do lòng mình.”

 

 9

 

Không xa trước cửa phủ công chúa có một người đang đứng.

 

A Cấu giật mình, khẽ nói:

 

‘‘Ta cứ nghĩ là ai, hóa ra là vị tân thống lĩnh đại nhân.”

 

‘‘Điện hạ, ngài phải cẩn thận lời nói và hành động đấy.”

 

Theo ánh mắt của nàng nhìn tới, người đó đứng dưới mái hiên, dáng hình cao ráo như cây tùng.

 

Không ngờ là Tạ Thức Ngôn?

 

Trong lòng ta thoáng qua một tia nghi hoặc.

 

Kiếp trước, Tạ Thức Ngôn là trạng nguyên văn thí được đích thân chỉ định, sao kiếp này lại trở thành võ quan?

 

Nhưng, trạng nguyên văn hay võ quan cũng được.

 

Đây đâu phải là thống lĩnh thị vệ mới, rõ ràng chính là phò mã của ta mà!

 

Mắt ta sáng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truong-cong-chua-nang-tram-mi-ngan-kieu/phan-5.html.]

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sau khoa thi đình, Tạ Thức Ngôn còn chưa chính thức nhận chức, làm thống lĩnh thị vệ của ta, thật đúng lúc.

 

Ta đang định bước tới, nhớ ra điều gì đó, vội vàng ghé tai A Cấu:

 

‘‘Ngươi trước hết đưa tám vị mỹ nam kia lên xe, ta đi nói vài lời với phò mã tương lai của phủ chúng ta.”

 

A Cấu trợn mắt há mồm, tìm kiếm xung quanh: ‘‘Phò mã? Ở đâu cơ?”

 

Ta cười tủm tỉm, đi về phía Tạ Thức Ngôn lớn tiếng nói:

 

‘‘Ngươi đến đúng lúc, cùng ta đến hành cung nào.”

 

Y nhìn chằm chằm vào vết thương trên đầu ta còn chưa lành hẳn: ‘‘Hành cung phía đông nổi tiếng với suối nước nóng, điện hạ lần này đi, e là không ổn.”

 

Quả nhiên, Tạ Thức Ngôn vẫn là người quân tử lễ nghĩa, đầy quy tắc kiềm chế.

 

‘‘Sao lại không? Hành cung phía đông đông ấm hè mát, lần này ta đi, là để cùng các vị lang quân vui chơi thỏa thích.”

 

Ta cố ý kéo dài âm cuối, gợi người mơ màng.

 

Y im lặng.

 

Tạ Thức Ngôn trong bộ y phục huyền thanh, dường như đôi tai có chút ửng đỏ.

 

Ta ngồi trong xe diễm trạch, lại nhấc rèm lên, nhẹ nhàng gọi y.

 

‘‘Tạ đại nhân.”

 

Tạ Thức Ngôn không hiểu ý, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt thanh tú như hoa nở giữa rừng.

 

Ta đưa cánh tay ngọc trắng từ cửa sổ xe ra, khẽ vẫy tay với y.

 

‘‘Đường xa, ngồi một mình thật sự rất chán.”

 

Thấy Tạ Thức Ngôn dường như không động đậy, lòng trêu chọc của ta lại nổi lên.

 

‘‘Hay là, ngươi ngồi vào bên cạnh ta.”

 

Tạ Thức Ngôn nổi tiếng giữ gìn danh tiết, mà ta vừa rồi lại có hành vi khinh bạc, hơn nữa còn nổi danh mê nam sắc.

 

Lúc này, ta đoán chắc y không dám đến gần.

 

Ta tiếp tục giả vờ đáng thương, muốn xem khuôn mặt thánh nhân của Tạ Thức Ngôn sẽ bị xé rách thế nào.

 

‘‘Thôi được.”

 

‘‘Tạ đại nhân chắc là đang sợ.”

 

‘‘Thần sợ gì?” Y hỏi lại ta.

 

‘‘Tạ đại nhân sợ ta sẽ ăn thịt ngươi, cũng sợ chính mình sẽ thích ta.”

 

Ta đắc ý nhếch môi, như thể mình đã thắng cuộc trong trận chiến không lời này.

 

Chỉ thấy bóng dáng huyền thanh đã vén rèm lên, khom người bước vào trong xe.

 

‘‘Đã là ý tốt của điện hạ—”

 

‘‘Thần xin lĩnh ân tạ ơn.”

 

Tạ Thức Ngôn miệng nói khách sáo, hành động cũng tiến thoái có chừng mực.

 

Đợi y ngồi ngay ngắn trước mặt ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào ta, ta mới thấy trong đó ẩn chứa chút ý cười.

 

‘‘Điện hạ, còn cần thần ngồi gần thêm chút nữa không?”

 

Mặt ta nóng bừng.

 

Cắn răng nói với y: ‘‘Tạ Thức Ngôn, ngụy quân tử!”

Loading...