Trường Bình - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:00:22
Lượt xem: 1,491

Mẫu hậu đột nhiên ngẩng đầu lên, người luôn bình tĩnh, giờ phút này nhìn chằm chằm hai vị công chúa kia, trong mắt tràn đầy sát ý.

Lúc này, sứ thần Đại Sở quỳ một gối xuống, giọng điệu vô cùng cung kính: “Bệ hạ, lần này đến đây, là muốn cùng quý quốc kết tình hữu nghị, công chúa nước ta đặc biệt đến đây hòa thân, không biết ngài thấy thế nào?”

Sứ thần Đại Tề cũng không chịu thua kém: “Bệ hạ, đây là Cửu công chúa của Đại Tề, là đệ nhất mỹ nhân của Đại Tề, ngài xem…”

Dưới sự ám chỉ của hai vị sứ thần, mạng che mặt của hai vị công chúa nhẹ nhàng rơi xuống, để lộ hai khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Không đúng.

Khuôn mặt của bọn họ… vậy mà có vài phần giống với mẫu hậu trong bức tranh chân dung!

Mắt, môi của nữ tử váy trắng có bóng dáng của mẫu hậu.

Khuôn mặt, mũi của nữ tử áo đỏ giống với mẫu hậu.

Hiện tại mẫu hậu trở về cũng có dung nhan tuyệt sắc, nhưng lại không hề giống với mẫu hậu trong bức tranh chân dung mà phụ hoàng trân trọng.

Ta im lặng, hai nước này rốt cuộc muốn làm gì?

Muốn để bọn họ làm thế thân cho mẫu hậu ta sao?

Nhưng phụ hoàng tinh thông dịch dung thuật, nếu người thật sự chỉ si mê dung mạo của mẫu hậu, thì có thể tùy tiện tìm một cung nữ nào đó dịch dung thành bộ dạng của mẫu hậu là được.

Tại sao tam cung lục viện lại không có lấy một bóng người?

Hơn nữa, ta cũng rất giống mẫu hậu, nhưng vẫn bị người lạnh nhạt.

Cho nên, bọn họ nịnh bợ nhầm đối tượng rồi.

Quả nhiên, phụ hoàng liếc mắt nhìn hai vị công chúa kia một cái.

Hồi lâu, dưới ánh mắt mong chờ của hai vị công chúa, trong mắt phụ hoàng lại hiện lên hàn ý lạnh lẽo, sát khí tràn ra.

Ta trầm tư, từ tiếng lòng của hai vị công chúa này, bọn họ dường như không hề biết dung mạo của mình giống với mẫu hậu.

Rõ ràng, bọn họ đã bị quốc gia của mình lợi dụng, và bị đưa đến đây như một món đồ lấy lòng Đại Tấn.

Phụ hoàng cười lạnh một tiếng: “Ồ?”

[Cảnh báo! Cảnh báo! Hảo cảm của mục tiêu công lược đang giảm mạnh!]

[Tên kí chủ: Chung Hàm Hàm]

[Giới tính: Nữ]

[Thân phận: Nhị công chúa Đại Sở]

[Mục tiêu công lược: Thẩm Đình Nghiên]

[Hảo cảm: -57]

[Tiến độ công lược: 0%]

[Tên kí chủ: Tưởng Thuần]

[Giới tính: Nữ]

[Thân phận: Cửu công chúa Đại Tề]

[Mục tiêu công lược: Thẩm Đình Nghiên]

[Hảo cảm: -56]

[Tiến độ công lược: 0%]

[Cảnh báo! Khi hảo cảm giảm xuống -100, kí chủ sẽ bị xóa sổ! Kí chủ hãy mau chóng nghĩ cách cứu vãn!]

Ta: “?”

Đây không phải là giống hệt hệ thống của Đường Cảnh Diễm sao?

Hai vị công chúa cũng nghe thấy tiếng cảnh báo, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Bọn họ không hiểu, bọn họ chỉ là vén mạng che mặt lên thôi mà, tại sao hảo cảm lại giảm mạnh như vậy?

Nữ tử áo đỏ hoảng hốt, bất chấp tất cả nhào về phía phụ hoàng: “Bệ hạ…”

Mẹ kiếp, cho dù ngươi có c.h.ết thì cũng tránh xa phụ hoàng của ta ra một chút!

Ta vừa định đứng dậy đá bay nữ tử này.

[Hảo cảm -43]

Nữ tử áo đỏ đột nhiên chảy ma/u cam, ngã xuống chân phụ hoàng.

Tiếp theo.

[Hảo cảm -44]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truong-binh/chuong-8.html.]

Nữ tử váy trắng ôm n.g.ự.c đau đớn, cũng theo đó cũng t/ắt thở.

Ta: “…”

Nói hoang đường cũng không hoang đường bằng như vậy! Hai vị công chúa này không c.h.ết trong cơn thịnh nộ của phụ hoàng, cũng không c.h.ết trong tay ta, chỉ một cái liếc mắt, một lần lộ mặt đã bị phụ hoàng ghét bỏ đến mức hảo cảm giảm xuống -100, sau đó tắt thở.

Phụ hoàng cũng có chút nghi hoặc: “?”

Người căn bản chưa ra tay.

Nhưng, người không liên quan c.h.ết rồi, cũng không đáng để người bận tâm.

Sứ thần hai nước sợ ngây người, bọn họ tưởng rằng hai vị công chúa chọc giận hoàng đế Đại Tấn, sau đó bị người g/3t c.h.ết.

Bọn họ run rẩy quỳ rạp xuống trước mặt phụ hoàng.

24

Lúc này, trên người hai cỗ t.h.i t.h.ể kia lần lượt xuất hiện một đoàn ánh sáng màu xanh lục, dường như chuẩn bị chạy trốn.

Ta còn chưa kịp phản ứng, mẫu hậu đã xuất hiện giữa đại điện.

Người quay lưng về phía phụ hoàng, ngón tay khẽ nhấc, hai đoàn ánh sáng màu xanh lục kia vùng vẫy dữ dội, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của mẫu hậu, chỉ có thể bất lực biến mất trong tay người.

Đây hẳn là hệ thống mà mẫu hậu nói muốn giải quyết?

Không biết từ lúc nào, phụ hoàng đã đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng lưng mẫu hậu.

Mẫu hậu chậm rãi xoay người, nhìn thẳng vào phụ hoàng.

Bộ trang phục giản dị cũng không thể che giấu được dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của người, trong mắt người là đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen, có sự nhớ nhung tuôn trào, có sự tự trách sâu sắc, cũng có… tình yêu không hối tiếc.

Rõ ràng dung mạo không hề giống với mẫu hậu trong bức tranh chân dung, nhưng lại khiến phụ hoàng suýt nữa rơi lệ.

Môi người khẽ run, định nói gì đó, thì thấy nữ tử trước mặt nở nụ cười nhạt: “A Nghiên, ta về rồi.”

Một vị đại thần há miệng, dường như muốn quát lớn cái gì đó, nhưng trong miệng lại như bị nhét cái gì đó vào, không nói nên lời.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng dùng nắp trà khuấy lá trà, phụ hoàng mẫu hậu khó khăn lắm mới nhận ra nhau, sao ta có thể để người khác phá hỏng bầu không khí được chứ?

“Uyển Uyển, Uyển Uyển…” Giọng nói phụ hoàng run rẩy, bước lên ôm chầm lấy mẫu hậu, càng ôm càng chặt, hận không thể hòa người vào trong xương tủy, vĩnh viễn không xa rời, “Nàng cuối cùng cũng trở về rồi!”

Mọi người trước mắt tối sầm, hai người trong đại điện bỗng chốc biến mất!

Ta: “…”

Ta thở dài một hơi, phụ hoàng mẫu hậu gặp nhau, không thể thiếu ôm hôn, còn có, ừm…

Dù sao trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không quay lại.

Ta treo lên nụ cười giả tạo, an ủi các vị đại thần và sứ thần, dọn dẹp bãi chiến trường trước mắt này.

Hai vị công chúa kia, ban đầu ta đã sắp xếp xong cả cách c.h.ết, quan tài và mộ phần của bọn họ trong đầu, nhưng nhìn thấy bọn họ c.h.ết một cách khó hiểu như vậy, chi bằng để sứ thần của nước bọn họ đưa t.h.i t.h.ể trở về đi.

Ta đúng là một công chúa lương thiện.

25

Ta mặt không chút thay đổi nhìn đống tấu chương trên bàn.

Đúng vậy, phụ hoàng vô lương của ta sau khi ôm mỹ nhân về, đã ném hết mọi việc cho ta.

Thật sự là có hơi quá sức với ta, chưa kể ta cũng chưa kịp chuẩn bị đệm lót để ngồi làm nữa mà!

Mẫu hậu đến thăm ta, nhìn thấy lượng công việc trên bàn của ta, im lặng.

Sau đó tìm phụ hoàng ta: “A Nghiên, chàng có phải hơi quá đáng rồi không? Bình nhi mới mười lăm tuổi, vẫn còn là con nít!”

Mẫu hậu nói ở thế giới của người, với độ tuổi này của ta vẫn còn đang đi học, không nên bị bóc lột sức lao động như vậy.

Phụ hoàng không để ý: “Những gì dạy được cho nó, trẫm đã dạy hết rồi, nó sớm muộn gì cũng phải làm hoàng đế, hiện tại cần phải tự mình xử lý với những việc này.”

Mẹ kiếp! Ta không muốn làm hoàng đế!

Ban đầu ta còn tưởng rằng phụ hoàng mẫu hậu đã trở về bên nhau, chắc là sẽ sinh cho ta một đứa thái tử để kế thừa ngôi vị.

Kết quả, phụ hoàng bị dọa sợ bởi lần mẫu hậu khó sinh, không biết đã tìm đâu ra loại thuốc bí mật nào đó… sau đó thái y nói, phụ hoàng vẫn có thể ân ái với mẫu hậu, nhưng cả đời này sẽ không thể có con được nữa.

Ta: “…”

Tuyệt tự, phụ hoàng thật sự rất tàn nhẫn với bản thân.

26

Không đúng, phụ hoàng chung tình, không có nghĩa là ta phải chung tình, đợi đến khi ta đăng cơ, hắc hắc hắc hắc…

27

Năm Nguyên Ninh nguyên niên, Trường Bình công chúa Thẩm Trường Bình đăng cơ, khi ấy vừa tròn mười sáu tuổi, đổi niên hiệu là Vĩnh Ninh.

—Hoàn toàn văn—

Bình luận

13 bình luận

Loading...