Trường Bình - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:37:51
Lượt xem: 1,808

Ta là Trường Bình công chúa duy nhất của Đại Tấn.

Thế nhân đều biết phụ hoàng không chỉ chán ghét, ghê tởm mà còn rất hận ta.

Tên công tử nước địch tự cho mình là đã nhìn thấu được điểm này, muốn dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân để chiếm được trái tim ta.

Nhưng hắn lại không biết, phụ hoàng tuy hận ta thấu xương, nhưng lại... coi ta còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn.

1

“Công chúa, người không sao chứ?” Giọng nói trong trẻo ấm áp truyền đến, ta co ro trong bộ da cáo, nhìn lên bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú.

Đôi hài thêu tinh xảo dính đầy ma/u, điểm xuyết thêm một nét diễm lệ cho đóa mẫu đơn thêu trên đó.

Ma/u chảy thành sông, xác ch/3t khắp nơi.

Mùi ma/u tanh nồng trong không khí khiến ta buồn nôn.

Ta kinh hãi lên tiếng: “Ngươi là ai? Sao ngươi biết ta là công chúa?”

Nam tử xa lạ tra kiếm vào vỏ, nở nụ cười trấn an ta: “Công chúa, ta là Đường Cảnh Diễm, đừng sợ, bọn cướp đã bị ta g/3t sạch rồi…”

Đường Cảnh Diễm?

Cái tên này nghe quen quen?

Ta cố gắng nhớ lại, Đường Cảnh Diễm, hắn… hắn hình như là chất tử được đưa đến cầu hòa sau khi Đại Tấn và Đại Sở giao chiến, Đại Sở bại trận mười bốn năm trước?

Chẳng trách hắn lại quen biết ta.

Ta khẽ khom người hành lễ, cảm kích nói: “Đa tạ Đường công tử đã cứu ta.”

[Hệ thống, độ hảo cảm của nàng ta đối với ta thế nào? Có tăng lên không?] Một giọng nam đầy phấn khích vang lên, giống hệt giọng của Đường Cảnh Diễm!

Một giọng nói lạnh lùng máy móc trả lời: [Xin lỗi kí chủ, độ hảo cảm của Trường Bình công chúa ngài vẫn là 0.]

Đôi mắt nhu hòa mang theo ý cười của Đường Cảnh Diễm lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn là vẻ ôn hòa, chỉ là tiếng hét của hắn khiến đầu óc ta muốn nổ tung: [Không thể nào! Số liệu của ngươi nhất định là sai rồi! Ta anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, lấy lòng một công chúa từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Sao có thể là 0 được?]

Hệ thống lười nói chuyện với hắn, trực tiếp điều chỉnh giao diện:

[Tên kí chủ: Đường Cảnh Diễm]

[Giới tính: Nam]

[Thân phận trước đây: Nhân viên văn phòng]

[Mục tiêu công lược: Trường Bình]

[Hảo cảm: 0]

[Tiến độ công lược: 0%]

Hảo cảm ta còn hiểu là có ý gì.

Nhưng mà, công lược? Công lược là cái gì?

Nhân viên văn phòng là cái gì?

Huyện_Lệnh_94 M0nk3yD

Trong lòng ta đầy nghi hoặc.

Đường Cảnh Diễm xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng mới tuyệt vọng phát hiện ra ta thật sự không có hảo cảm với hắn.

Hắn lại nhìn ta, vẻ cảm động và e thẹn trong mắt ta không hề giả tạo, nhìn bề ngoài có vẻ như rất cảm kích vị đại hiệp đã cứu ta khỏi nước lửa, sắp sửa lấy thân báo đáp.

Đường Cảnh Diễm: “…”

Nhưng.

[Hảo cảm: 0]

Hắn vẫn giữ phong độ nho nhã, thanh tao quý phái, giọng nói xen lẫn ý cười: “Công chúa, ta đưa người hồi cung nhé.”

Nhưng, ta lại nghe được tiếng lòng phẫn hận và tức giận của hắn: [Triều đại phong kiến này quả nhiên là không thể dùng lẽ thường để giải thích, ta đã phát hiện ra rồi, công chúa này hai mặt, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu! Nếu không phải vì nàng ta xinh đẹp như vậy, ta thèm để nàng ta vào mắt sao? Nữ nhân phiền phức như vậy, ai gặp phải cũng thấy xui xẻo!]

Nụ cười trên mặt ta từ từ thu lại.

[Hảo cảm: -1]

[Hảo cảm: -5]

[Hảo cảm: -10]

……

Hệ thống sập nguồn: [Kí chủ, ngài đã làm gì vậy? Hảo cảm của Trường Bình công chúa đối với ngài đã -50 rồi! Nếu hảo cảm của nàng ta đối với ngài xuống -100, ngài sẽ bị xóa sổ!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truong-binh/chuong-1.html.]

Đường Cảnh Diễm cũng ngây người, vẻ mặt bình tĩnh biến mất, thay vào đó là kinh hoàng: [Ta đâu có làm gì đâu! Ta chỉ nói một câu đưa nàng ta hồi cung thôi mà.]

Hảo cảm giảm xuống -88, mới miễn cưỡng dừng lại.

Đường Cảnh Diễm gượng cười: “Công chúa, người…”

[Công chúa này bị thần kinh à? Ta đã cứu nàng ta rồi mà? Vậy mà lại trừ hảo cảm của ta nhiều như vậy? Nữ nhân ác độc này…]

[Hảo cảm -11]

[Tổng hảo cảm: -99]

Hệ thống: […]

Đường Cảnh Diễm: “…”

Mạng sống thật sự như ngàn cân treo sợi tóc khiến tiếng lòng của hắn đột ngột im bặt.

Ta thích thú và đầy tinh quái thưởng thức vẻ mặt tái nhợt bất lực của hắn, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ như không biết gì, vô hại nói: “Đa tạ Đường công tử.”

Thật vất vả để gặp được một “món đồ chơi” mới lạ như vậy, sao ta có thể để hắn ch/3t nhanh như vậy được?

2

Đường Cảnh Diễm ở bên ngoài vừa đánh xe ngựa vừa nói chuyện với hệ thống, ta vẫn có thể nghe thấy:

[Hệ thống, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải nói hoàng đế Đại Tấn rất ghét nàng ta sao? Không phải nói hoàng tử công chúa bị hoàng đế ghét bỏ sống trong cung đều vô cùng thê thảm sao? Ở thời cổ đại, hoàng tử công chúa không được sủng ái đều có thể bị nô bộc tùy ý bắt nạt. Loại người như bọn họ nhất định rất thiếu thốn tình thương, chỉ cần người lạ thể hiện chút thiện ý, bọn họ sẽ giống như túm được cọng rơm cứu mạng, ta vừa rồi đã cứu nàng ta…]

Hệ thống: [Trường Bình là công chúa duy nhất của hoàng đế Đại Tấn.]

Đường Cảnh Diễm không thể tin được: [Cái gì? Công chúa duy nhất? Hậu cung của hoàng đế chẳng lẽ không phải là tam cung lục viện sao? Sao có thể chỉ có một đứa con gái, ngay cả hoàng tử cũng không có? Hay là…]

Tiếng lòng của hắn nhỏ dần, nhưng lại có chút kích động: [Hoàng đế Đại Tấn không được?]

Hệ thống: [ … ]

Ta: “…”

Ta đột nhiên rất muốn cho hắn ch/3t.

3

Nhưng nghe hắn nói xong, trong lòng ta không khỏi chua xót.

Ta đúng là công chúa duy nhất của Đại Tấn.

Cái gọi là tam cung lục viện mà Đường Cảnh Diễm nói, hậu cung của phụ hoàng ta chưa bao giờ xuất hiện.

Người chỉ yêu một mình mẫu hậu ta.

Yêu đến mức nào?

Ta nghe nói, trước khi phụ hoàng đăng cơ, ông chỉ là một đứa con hoang do một kỹ nữ bị tiên hoàng cướp về từ thanh lâu sinh ra.

Không có mẫu tộc hiển hách, chỉ có thân phận ti tiện.

Không có tình yêu thương của mẫu thân, chỉ có sự ghét bỏ của tiên hoàng.

Không có đãi ngộ như hoàng tử bình thường, chỉ có sự khinh thường của cung nhân.

Là mẫu hậu, đã kéo người từ vũng bùn u ám và hủy diệt, đưa người trở về nhân gian.

……

Người từng vì mẫu hậu, từ bỏ mưu đồ mấy chục năm của mình.

Người từng vì mẫu hậu, một thân một mình lâm vào hiểm cảnh, suýt nữa bỏ mạng.

Người từng vì mẫu hậu, lau sạch ma/u tươi, ngoan ngoãn đeo lại lớp mặt nạ.

Lạnh lùng như người, tàn nhẫn như người, ma/u lạnh như người, chỉ vì một câu nói của mẫu hậu “Chúng ta về thôi”, người liền buông đao, mọi người trong đại điện tránh được kết cục bị lột da sống…

Tia sáng duy nhất trong cuộc đời người đến từ mẫu hậu.

Nhưng vì ta ra đời, mẫu hậu khó sinh mà c.h.ết.

Ánh sáng của người, đã tắt.

Sự mong đợi ban đầu đối với sự ra đời của ta, cũng theo đó mà biến mất.

Vào lúc người hạnh phúc nhất, lại phải đối mặt với địa ngục.

Nghe các cung nhân kể lại, sau khi tay mẫu hậu buông thõng, phụ hoàng nhìn ta đang được bọc trong tã lót, suýt chút nữa đã giật lấy ta từ tay v.ú nuôi, ném ta c.h.ết.

Lý do ta hiện tại vẫn còn sống, là vì lúc lâm chung, mẫu hậu đã rơi lệ nói: “Chàng sẽ sống tốt, đúng không? Chàng sẽ chăm sóc tốt cho con của chúng ta, đúng không?”

Mắt người đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, khó khăn thốt ra một chữ: “Phải.”

Bình luận

13 bình luận

Loading...