Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trước Ngày Đại Hôn, Ca Ca Của Phu Quân Ép Ta Làm Hoàng Hậu - Chương 31 + 32 + 33

Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:01:56
Lượt xem: 453

31.

Tại yến tiệc mừng ngày Ninh Vương hồi kinh, hắn và ta chỉ nói với nhau hai câu.

Một là: “Hoàng hậu nương nương kim an.”

Hai là: “Chúc hoàng huynh và hoàng tẩu vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.”

Hắn rất kính trọng vị ca ca này.

Dù bị cướp đi thê tử, cũng không thể đánh đổ được tình cảm mãnh liệt của hắn dành cho ca ca của hắn.

Phó Diễn cũng rất thích đệ đệ này.

Kiếp trước, Ninh Vương bị tính toán và c.h.ế.t trận nơi sa trường, Phó Diễn bãi triều ba ngày, phái ra binh lính tinh nhuệ, tiêu diệt ngoại tộc gian trá Ninh Vương.

Biết bao đêm, hắn nằm trên người ta, nước mắt chảy xuống, rơi vào xương quai xanh của ta:

“Ta không phải là huynh trưởng tốt.”

Hắn nói, “Hắn cho đến chết, e rằng vẫn hận ta.”

Sau khi yến tiệc trong cung kết thúc, Phó Diễn và Ninh Vương trò chuyện suốt đêm, tình cảm hòa thuận như xưa.

Ninh Vương ở lại trong cung vài ngày, dường như có ý tránh ta, chưa từng gặp mặt ta.

Cho đến một ngày, ta dẫn Hành Nhi đi thả diều trong ngự hoa viên.

Thấy hắn rất hứng khởi cầm diều hình chim nhạn chạy, đ.â.m vào lòng Ninh Vương.

Trán bị va đau, nước mắt chảy ra, nhưng vẫn đứng thẳng, hành lễ với Ninh Vương:

“Bái kiến hoàng thúc.”

“Ừ.”

Hắn xoa đầu Hành Nhi, tháo từ trên người một chiếc ngọc bội đưa cho hắn.

“Lúc ngươi sinh ra, hoàng thúc đang ở biên cương, đây là lễ bù cho ngày sinh, thái tử chớ ghét bỏ.”

“Con sẽ không ghét bỏ.”

Hành Nhi vội vàng lắc đầu, nhận lấy ngọc bội, rất trân trọng ôm vào lòng.

Lúc này Ninh Vương có lẽ nghĩ rằng ta không có mặt.

Ánh mắt nhìn Hành Nhi dịu dàng như vậy, mang theo chút ít thất vọng, như thể đang nhìn con của chính mình…

“Ninh Vương điện hạ.”

Ta vừa cất tiếng, sắc mặt của hắn liền trở nên cứng đờ.

Hắn quay người muốn đi, nhưng lại nhận ra hành động đó quá đỗi cố ý, nên cố dừng lại.

Hắn cúi đầu hành lễ với ta: “Hoàng tẩu kim an.”

“Không cần đa lễ.”

Ta đứng yên trước mặt hắn, nhìn ngọc bội trong tay Hành Nhi, nhẹ nhàng hỏi:

“Điện hạ hiện nay công danh đã thành, cũng nên cưới thê rồi. Hoàng thượng đã chọn cho ngươi vài cô nương tốt, điện hạ có người nào vừa ý không?”

Hắn im lặng một lúc, rồi nói:

“Ta để ý đến đích trưởng nữ của phủ Cảnh Dương Hầu, hoàng huynh sắp ban hôn.”

“Thế cũng tốt.”

Nói xong câu này, ta cũng im lặng.

Không biết còn có thể nói gì thêm.

Chúng ta đối diện trong im lặng, hắn vội vàng liếc ta một cái, rồi nói:

“Thần đệ còn có việc, xin phép cáo lui trước, không quấy rầy hoàng tẩu nữa.

“Chúc hoàng tẩu thiên thu thuận toại, vĩnh thế an khang.”

32.

Đến bây giờ, ta vẫn không thể hiểu rõ nguyên nhân của tình yêu...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truoc-ngay-dai-hon-ca-ca-cua-phu-quan-ep-ta-lam-hoang-hau/chuong-31-32-33.html.]

Ngoại tổ phụ nói rằng, tình không biết bắt đầu từ đâu, mà sâu đậm không ngừng.

Tình yêu là thứ không có lý lẽ nhất trên đời này.

___Vì thế Phó Diễn thà cưỡng ép cưới thê tử của đệ đệ cũng muốn cưới ta.

___Vì thế Ninh Vương đã gắn bó nơi biên cương nhiều năm, lãng phí tuổi thanh xuân.

Ta nghĩ họ điên, họ ngốc, nhưng cũng không thể không thừa nhận tình cảm của họ là khó có được.

Nhưng thứ khó nắm bắt này có thể kéo dài bao lâu?

Con người, rốt cuộc không thể dựa vào thứ hư vô, dễ tan biến này mà đặt cược cuộc đời mình.

...

Mộ gia đến thời ta, đã là hoàng hậu qua ba triều đại, gốc rễ trong nội cung rất sâu.

Dù sau này Phó Diễn có thay lòng đổi dạ, ta cũng tự tin rằng có thể giữ vững ngôi vị thái tử của Hành Nhi.

Có thể thấy, chỉ những thứ thực sự nắm trong tay mới là nền tảng vững chắc để đứng vững trong hậu cung.

33.

Hạt Dẻ Rang Đường

Những ngày sau đó không có sóng gió gì, ta cũng rất ít khi cãi nhau với Phó Diễn, luôn thuận theo ý hắn, một lòng nuôi dưỡng Hành Nhi khôn lớn.

Phó Diễn bị ta thúc ép, cũng dành nhiều sự quan tâm hơn cho Hành Nhi, tự mình chọn ba vị sư phụ cho thái tử, thỉnh thoảng còn kiểm tra bài vở của hắn, mối quan hệ cha con hòa thuận hơn nhiều.

Ba năm sau, ta sinh hạ một nữ nhi, Phó Diễn vui mừng khôn xiết, ban phong hào cho nữ nhi Uẩn Dương.

Sau khi sinh, tỉnh lại, ta nhìn thấy Hành Nhi đứng bên cạnh giường nhỏ của công chúa, mắt sáng rỡ vì phấn khích, còn Phó Diễn thì tràn đầy niềm vui.

Hành Nhi đưa tay ra, muốn chọc vào má muội muội.

Phó Diễn ngăn lại:

“Đừng chọc muội muội, muội muội tỉnh dậy sẽ khóc, làm mẫu hậu con mệt.”

“Mẫu hậu của con đã rất vất vả rồi, hãy để nàng nghỉ ngơi thêm chút nữa…”

Nhìn Hành Nhi gật đầu đầy nghiêm túc.

Nhìn hai cái đầu một lớn một nhỏ bên giường nhỏ.

Nghe Hành Nhi nói khẽ rằng mắt của muội muội giống mẫu hậu, miệng giống phụ hoàng.

Ta bỗng nhiên cảm thấy…

Sống như vậy cả đời, thật ra cũng không tệ chút nào.

Năm Uẩn Dương ba tuổi, ta đang chơi với con trong ngự hoa viên, thì thái hậu cùng một cung nữ đi qua.

Bên cạnh bà còn có một cô nương.

Họ hành lễ với ta, cô nương tuổi xuân mơn mởn, giọng nói trong trẻo như chim sơn ca.

“Không cần đa lễ.”

Ta hỏi, "Vị cô nương này là ai?"

"Là đích nữ của phủ Thần Nam Vương, thái hậu bệnh nặng, đưa đích nữ vào cung chăm sóc."

Ma ma kính cẩn đáp lại ta.

Ta mỉm cười, phất tay cho họ lui.

Phủ Thần Nam Vương là mẫu tộc của thái hậu, đưa một cô nương tuổi đôi mươi vào cung chăm sóc bệnh tật, ý đồ rõ ràng.

Quá nhiều người nhắm đến vị trí sủng phi của Phó Diễn.

Có lẽ họ đã thấy rõ, vị hoàng đế này, dù lạnh lùng với hàng thân quốc thích, nhưng nhìn chung vẫn rất khoan dung với phụ nữ của mình.

Ba năm trước, phụ thân của ta được phục chức.

Năm ngoái, huynh trưởng của ta hồi kinh, được thăng chức công bộ thượng thư.

Mộ gia hiện nay như lửa cháy đổ thêm dầu, hoa nở rực rỡ, dù quan chức triều đình có thay đổi, vẫn đứng vững không lay chuyển.

Thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.

Ta chăm chú nhìn theo bóng lưng yểu điệu của cô nương đó một lúc lâu, rồi cúi xuống xoa đầu công chúa.

“Hôm nay mẫu hậu làm bánh hoa quế cho Uẩn Dương ăn, được không?”

Loading...