Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trước Ngày Đại Hôn, Ca Ca Của Phu Quân Ép Ta Làm Hoàng Hậu - Chương 17 + 18 + 19

Cập nhật lúc: 2024-07-13 14:56:38
Lượt xem: 352

17.

Ngày hôm sau vào sáng sớm, sau khi đã ăn sáng, ta ngồi trong thư phòng nhìn Hành Nhi viết chữ.

Hắn viết rất nghiêm túc, đôi bàn tay nhỏ cầm chặt bút mực, từng nét chữ được vẽ theo mẫu chữ.

Khi gặp phải những nét chữ phức tạp, lông mày hắn cau lại lo lắng, rất đáng yêu.

Ta chống cằm nhìn một lúc, đến khi Hà Trúc đột nhiên bước vào, thì thầm với ta:

“Nhị tiểu thư hôm nay đã gửi bài tử, nói muốn vào cung gặp ngài.”

“Ta không có gì để nói chuyện với nàng.”

Ta từ chối mà không hề nhìn lên.

Nhưng Hà Trúc lại có chút do dự.

Hà Trúc tiến lại gần, gần gũi hơn, thì thầm:

“Nhị tiểu thư nói rằng, nàng ấy mang đến thư của Ninh Vương gửi cho nương nương.”

“Thư này đã bị đại công tử giấu đi, ban đầu không có ý định đưa cho nương nương, nàng mang đến, muốn tự tay đưa cho nương nương.”

Ta dừng lại động tác.

Hạt Dẻ Rang Đường

Một lát sau, ta nói: “Vậy thì cho nàng ta vào cung đi, phái người theo dõi chặt chẽ, không cho nàng đi lung tung.”

“Vâng.”

Hà Trúc lui ra ngoài.

Nhưng thái tử lại đặt bút xuống, môi nhỏ lại hỏi ta:

“Mẫu hậu, tiểu dì đến sao?”

“Ừ.” Ta sờ sờ đầu hắn, “Sao thế, Hành Nhi không thích tiểu dì à?”

“Không.”

Hắn nói nhỏ, “ Trước đây tiểu dì nói, Mẫu hậu ban đầu không muốn sinh nhi thân, là bởi phụ hoàng ép Mẫu hậu sinh ra… Mẫu hậu không thích nhi thần.

“Nhưng giờ Mẫu hậu sống chung với Hành Nhi, chứng tỏ tiểu dì nói sai, tiểu dì nên xin lỗi Hành Nhi.”

Một đứa trẻ bốn tuổi, lời nói rõ ràng “Ta không muốn sinh ra hắn.”

Tim ta đau nhói, tự nhiên ôm hắn:

“Hành Nhi là bảo bối của mẫu hậu.”

Ta nhẹ nhàng nói, “Tiểu dì nói sai, Mẫu hậu sẽ yêu cầu tiểu dì xin lỗi Hành Nhi.

“Mẫu hậu cũng xin lỗi vì trước đây không thường xuyên đến thăm Hành Nhi, sau này mẫu hậu sẽ không như vậy nữa. Hành Nhi có thể tha thứ cho Mẫu hậu được không?”

“Nhi thần không có oán trách mẫu hậu.”

Hắn vội vàng lắc đầu.

Được ta ôm, hắn còn ngại ngùng, đôi tai nhỏ hơi đỏ:

“Mẫu hậu rất bận rộn, phải quản lí nhiều việc. Mặc dù không thường xuyên đến thăm nhi thần, nhưng hàng tháng mẫu hậu lại để cho Hà Trúc tỷ tỷ mang đến rất nhiều đồ.

“Mẫu hậu luôn nhớ đến nhi thần, nhi thần biết.”

Ta im lặng một chút, trong lòng cảm thấy chua xót.

18.

Khi muội muội bước vào Phượng Tê Cung, ta vẫn đang ôm Hành Nhi ngồi ở chủ vị.

Ta nhàn nhạt của hỏi nàng: “Tại sao muội lại nói với thái tử những lời ta không muốn sinh hắn?”

Khuôn mặt của muội muội trắng bệch, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truoc-ngay-dai-hon-ca-ca-cua-phu-quan-ep-ta-lam-hoang-hau/chuong-17-18-19.html.]

“Muội không hề nói những điều đó. Có lẽ Thái tử nghe được từ cung nhân và đổ hết lên đầu muội.”

Nàng quỳ gối khóc lóc.

“Muội không nhớ đã làm gì khiến Thái tử bực mình. Chỉ mới bốn tuổi mà đã bịa đặt người khác, sau này thì sao được… tỷ nhất định phải làm chủ cho muội.”

Đứa bé trong lòng vội vã túm tay áo của ta, đôi mắt cầu khẩn nhìn ta.

Ta vỗ nhẹ tay hắn trấn an.

Sau đó, ta nhìn xuống muội muội đang quỳ gối:

“Bổn cung vẫn không hiểu được, muội lấy đâu ra dũng khí mà dám châm ngòi mối quan hệ giữa bổn cung và Thái tử.”

“Thái tử là thân tử của bổn cung, muội chỉ là một thứ nữ, sao dám nghĩ rằng bổn cung sẽ tin cậy muội hơn là tin thân sinh hài tử?"

Khuôn mặt nàng trắng bệch hơn, cơ thể run rẩy, góc mắt ướt đẫm nước mắt: “Tỷ tỷ..."

“Muội đã phá hoại mối quan hệ giữa bổn cung và Thái tử, tội này không thể tha thứ. Bổn cung sẽ phạt muội cấm túc tại từ đường, để muội tự nhận ra lỗi lầm của mình.”

“Không thể!,”

Giọng nàng bỗng trở nên cay độc, “Trong tay ta có bằng chứng về mối quan hệ bí mật của tỷ và Ninh vương!"

“Mộ Uyển Ninh, nếu tỷ dám phạt ta, ta sẽ đem bằng chứng này đến trước Hoàng Thượng, không ai có thể sống sót!"

“Bằng chứng gì?"

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Là Phó Diễn.

19.

“Bằng chứng gì mà ngươi dám lớn tiếng và gọi thẳng tên Hoàng hậu như vậy?”

Phó Diễn bế Hành Nhi lên, ngồi xuống bên cạnh ta, bình thản nói.

“Bây giờ đưa cho Trẫm xem. Nếu không đủ chứng minh gì, Trẫm sẽ ban cho ngươi một chén rượu độc để trừng phạt tội bất kính với Hoàng hậu.”

Thân thể muội muội run rẩy, cũng không khóc nữa.

Cắn răng, nàng rút ra từ tay áo một phong thư, được niêm phong bằng sáp, trên đó viết vài chữ nhỏ: 【Hoàng hậu Kim An】.

“Đây là thư Ninh vương gửi từ biên cương về, dặn dò phải đưa đến tay Hoàng hậu nương nương, đây chẳng phải là mối quan hệ bí mật thì là gì?”

“Tỷ tỷ từ khi còn nhỏ đã ái mộ Vương gia, sau khi đính hôn càng quá mức, nhiều lần bí mật qua lại, không trung thành với Hoàng thượng. Xin Hoàng thượng minh xét.”

Muội muội quỳ xuống, hai tay đặt sát đất, giọng rất lớn, tỏ rõ thái độ liều mạng.

Trong điện, tất cả cung nữ thái giám đều quỳ xuống, run rẩy sợ hãi, lo lắng rằng nếu nghe được bí mật hoàng gia sẽ bị xử tử.

Phó Diễn nhìn ta với vẻ nửa cười nửa không:

“Hoàng hậu biết trong thư viết gì không?”

Ta lắc đầu, định nói gì đó thì lại bị muội muội ngắt lời:

“Hôm nay thần nữ đặc biệt bẩm báo đưa thư của Ninh Vương mới được vào cung, chắc tỷ tỷ rất mong đợi, nếu không thì…”

“Câm miệng!” Ta thật sự không chịu nổi nữa, bị tiếng ồn làm cho đau đầu, “Ngươi thật đúng là muốn chết?”

Hà Trúc hiểu ý, bước lên dùng khăn nhét miệng muội muội, ra hiệu bảo nàng yên lặng.

Lá thư đã được thái giám đưa lên và giao cho Phó Diễn.

Hắn cầm lấy góc thư, quay đầu hỏi ta:

“Hoàng hậu, lá thư này, Trẫm có thể xem không?”

“Hoàng thượng cứ mở ra xem.”

Ta thẳng thắn đón nhận ánh mắt dò xét của hắn.

Loading...