Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-07 03:13:16
Lượt xem: 3,515

19

Sau một đêm nghỉ ngơi, chúng tôi lên đường từ sáng sớm. Họ trả lại quần áo đã lấy đi, đồ ăn được chia cho mọi người, họ ăn một cách ngấu nghiến, rõ ràng là đã đói từ lâu. 

May mắn thay, họ có ô tô và xăng nên con đường phía trước cũng nhanh hơn rất nhiều.

Trước khi ra ngoài, đội trưởng đã g i ế t c h ế t một vài con zombie và bôi m.á.u của chúng lên xe, anh ta nói như vậy có thể che giấu hơi thở của người sống.

Đoàn xe do tôi chỉ dẫn và ra ngoài, gia đình bốn người của tôi được yêu cầu ngồi rải rác, tôi và Đóa Đóa ngồi xe của đội trưởng, mẹ chồng của tôi và Tống Nguyên thì ngồi xe của Trương Việt.

Anan

Quả nhiên trên đường gặp phải zombie, phản ứng của đoàn xe phải chậm lại, sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cũng đến được địa phận Đông Giang một cách an toàn.

"Khu an toàn là thành phố Long Loan, từ đây đi qua còn khoảng tám chín trăm dặm." tôi trải bản đồ ra cho họ xem lộ trình.

"Tại sao lại xây dựng khu an toàn ở Long Loan? Tại sao không xây dựng trực tiếp ở tỉnh hay thành phố?" Có người không hiểu.

Tôi giải thích: "Bởi vì Long Loan là nơi xây dựng cơ sở dự bị chiến tranh từ rất lâu trước đây, có nhà máy lọc dầu, nhà máy thép và nhà máy xi măng, những thứ này đều phục vụ cho việc cung cấp vật tư quân sự trong thời chiến."

Họ nghe xong nửa tin nửa ngờ, nhiều người trẻ tuổi chưa từng nghe qua cụm từ "Cơ sở dự bị chiến tranh", chỉ có những người lớn tuổi hơn mới gật đầu với đội trưởng.

"Phía trước có nhiều zombie hơn, tôi đề nghị kiểm tra xe trước, nếu xe hỏng giữa đường thì chúng ta sẽ nguy hiểm." Tôi tiếp tục nói.

Đội trưởng nghe theo ý kiến của tôi, anh ta sắp xếp một số người kiểm tra xe, một số người khác thì đi tìm thức ăn.

Sau khi ăn no, đoàn xe tiếp tục lên đường, trên đường quả nhiên càng ngày càng nhiều zombie.

Mưa cũng càng ngày càng lớn, m.á.u zombie bôi trên xe đã bị rửa sạch, zombie bắt đầu vây công, phải tránh thì tránh, không tránh được thì chỉ còn cách đối đầu.

Trong tình huống như vậy, không tránh khỏi việc bị thương và nhiễm trùng, khi còn cách thành phố Long Loan khoảng một trăm dặm thì 27 người ban đầu chỉ còn lại 19 người.

"Nếu không phải vì cô ta, chúng ta đã không c h ế t nhiều người như vậy." Có người không chịu nổi nữa mà trách tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trung-sinh-thoi-tan-the-toi-dan-theo-ca-nha-di-tim-duong-song/chuong-19.html.]

Tống Nguyên đứng trước mặt tôi tức giận nói: "Nếu không phải bọn tôi nói cho các người biết về khu an toàn thì kết cục của các người ở cái làng nhỏ kia cũng là c h ế t, muốn sống mà không muốn trả giá, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy."

Thấy họ sắp đánh nhau, đội trưởng ngăn những người đó lại: "Đủ rồi, mọi chuyện đã đến nước này thì nói nhiều cũng vô ích, đến Long Loan rồi sẽ biết có khu an toàn hay không, lúc đó hãy tính sổ sau."

Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước, thời tiết âm u khiến tầm nhìn không tốt nhưng khung cảnh xung quanh thì càng ngày càng quen thuộc với tôi.

"Sắp đến khu an toàn rồi, nhiều nhất còn nửa tiếng nữa." Giọng nói của tôi run run.

"Mẹ ơi, sắp được gặp bố rồi sao?" Đóa Đóa hỏi nhỏ.

Tôi gật đầu: "Ừ, sắp được gặp rồi."

Vừa dứt lời, đội trưởng đã phanh gấp, tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trước có hàng trăm con zombie đứng dày đặc, chúng đứng trong mưa, đôi mắt xám trắng lạnh lùng nhìn bọn tôi.

"Rút lui, lập tức rút lui." Đội trưởng gào lên.

Nhưng lúc này đã quá muộn, bốn phương tám hướng đều là zombie, đã bao vây bọn tôi kín kẽ.

Tôi không cam tâm c h ế t ở đây, anh ta quét mắt nhìn xung quanh thấy gần đó có một tòa nhà ba tầng: "Xuống xe, lên lầu dàn trận phòng thủ, chúng ta có súng, khu an toàn nghe thấy tiếng s.ú.n.g chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta."

Tôi mở cửa xe bế Đóa Đóa nhảy xuống trước, những người khác cũng lần lượt xuống xe, vừa b.ắ.n vừa lùi lại.

Zombie như thủy triều ập tới, chúng tôi chạy vào trong tòa nhà dùng xẻng chặn cửa lại, sau đó khiêng hết đồ đạc ra chặn chặt cửa.

Tất cả mọi người đều tập trung ở tầng ba, từ cửa sổ hướng ra ngoài b.ắ.n vào zombie nhưng zombie chỉ c h ế t khi bị b.ắ.n vào đầu, b.ắ.n bừa bãi như vậy không có tác dụng gì.

Tống Nguyên và Trương Việt xách hết số xăng còn lại đổ ra ngoài, sau đó châm lửa đốt, zombie bị đốt cháy nhưng vì trời mưa nên ngọn lửa dần tắt, chỉ còn lại mùi khét lẹt xộc vào mũi.

Cửa tầng một của tòa nhà bị zombie đập vỡ, tiếp theo là tầng hai, bọn tôi cố thủ ở tầng ba, tiếng zombie gào thét ngay bên tai, từng người một chặn lại cánh cửa cuối cùng.

Tôi ngước lên trời cầu nguyện, cầu nguyện cho những người phòng thủ ở khu an toàn nghe thấy tiếng s.ú.n.g của bọn tôi, cầu nguyện cho Lục Trinh nhanh chóng đến bên chúng tôi...

Thời gian như ngừng trôi, mọi thứ đều chậm rãi kéo dài, mỗi giây trôi qua đều như đi vào một đường hầm đen tối vô tận, không biết đến bao giờ mới nhìn thấy ánh sáng.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...