Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùng Sinh Ta Để Lại Thư Hòa Ly - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-06-01 21:13:06
Lượt xem: 2,966

Mọi người trong triều đều im lặng.

Tống Nghệ Hề cười lạnh: “Các ngươi chính là một đám ngụy quân tử đội lốt đạo mạo tôn nghiêm, thật đúng là tiểu nhân!”

Dừng một chút, Tống Nghệ Hề dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về ngai vàng trước mặt.

“Đương nhiên! Nếu nói có tội! Người có tội lớn nhất nước Tống ta, chính là phụ hoàng mới phải!”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Hỗn xược!!” Thừa tướng lập tức nghiêm khắc khiển trách.

Tống Nghệ Hề không chớ có ý nhận sai, những lời nàng muốn mắng ra ở kiếp trước, ngay lúc này đều cứ thế mà  tuông ra hết thảy.

“Phụ hoàng! Người hồ đồ vô đạo! Đúng sai bất phân, thưởng phạt không rõ!”

“Bất chấp tham nhũng hoành hành, phớt lờ nỗi đau bá tánh, có một vị vua như người, nước Tống sao có thể không diệt vong?!”

Trong Kim Loan điện, giọng nói của nàng còn văng vẳng bên tai.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng đạp tay đứng dậy, nộ khí ngất trời.

“Nghệ Hề giả danh hoàng đế truyền thánh chỉ giả, đại nghịch bất đạo!”

“Giờ Ngọ ba khắc, dùng hình treo cổ!”

“Rõ!”

Giờ Ngọ ba khắc, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Lại nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài thành vọng về, là hồi báo từ tiền tuyến truyền đến.

“Báo!! Tạ tướng quân đánh bại Hung Nô! Lấy lại U Châu!”

Khoảnh khắc này…

Trái tim Tống Nghệ Hề đang lo âu, cuối cùng cũng đã được thở phào nhẹ nhàng.

Ít nhất lần này, nàng có thể bảo vệ được Lâm Thụy Hiên, nàng cũng tin Lâm Thụy Hiên nhất định sẽ bảo vệ được vạn dân của nước nhà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trung-sinh-ta-de-lai-thu-hoa-ly/chuong-18.html.]

Sợi dây đã quấn quanh cổ nàng.

Giống như mảnh lụa trắng nàng đã dùng treo cổ ở kiếp trước, nó đã từng chút một lấy đi hơi thở của Tống Nghệ Hề.

Đại quân đại thắng trở về.

Khi Lâm Thụy Hiên dẫn quân đến gần kinh thành, y lại càng cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

Vẻ mặt phó tướng nghiêm túc khuyên nhủ: “Tướng quân, tuy rằng lần này chúng ta đại thắng, nhưng tên cẩu hoàng đế đó nhất định sẽ lại đoạt quân quyền của người, thiên tử bất tài, dân chúng lầm than, dưới tình thế này sao người không phản kháng lại, thống lĩnh chúng thần xây dựng nước Tống mới hòa bình ổn định hơn?”

Lâm Thụy Hiên tối sầm mày mặt, không nói lời nào.

Y nghĩ đến Tống Nghệ Hề.

Y nghĩ, nếu mình phản kháng, Tống Nghệ Hề sẽ nháo nhào trách mắng y chứ? Nàng sẽ hận y, ghét y, hoặc thẩm chí còn muốn gi*t y?

Nhưng có thể là ngược lại, nàng mong muốn được hòa ly không kể siết…

Tiếng chuông trong tường thành từ xa xa truyền tới.

Bong…bong…bong…

Lâm Thụy Hiên nghe xong thấy tai mình nặng trĩu, hệt như từng tiếng từng tiếng đang đập vào trái tim y.

Chưa kịp phản ứng, đội quân đã đến trước cổng kinh thành.

Trước đây, mỗi khi đại thắng trở về, bá tánh đều đứng ngoài thành từ sớm để chào đón họ.

Linh cảm bất an ngày càng nổi lên theo từng tiếng chuông.

Sắp tiến vào thành…

Một bóng người đột nhiên từ trong đống cỏ lao tới trước mặt, dùng hết sức lực hét to.

“Phò mã! Không thể vào thành! Bệ hạ đã bố trí mai phục trong thành, đợi khi người vào thành sẽ ra lệnh loạn tiễn b.ắ.n ch*t người!”

Cả đội quân giật mình, Lâm Thụy Hiên nhìn về hướng phát ra âm thanh, chính là quản sự của phủ công chúa.

Y không để ý đến từ mai phục, chỉ cau mày hỏi: “Công chúa đâu?” 

Loading...