Trùng Sinh Làm Nữ Tướng - 15

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:12:39
Lượt xem: 1,254

Ngày nọ, ta nhìn thấy chim đưa thư trong lồng, nghĩ đến lời chúc khải hoàn của Sở Tòng Minh, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.

Thế cục bế tắc, khải hoàn trở thành điều viển vông. Nếu đã muốn có được tự do thực sự, không muốn bị kẻ khác chèn ép, ta nhất định không được chùn bước trước khó khăn.

Chỉ có tiến lên phía trước, mới có thể tìm thấy hy vọng!

Ta tìm đến hơn trăm binh sĩ thân tín, võ nghệ cao cường, hỏi họ có bằng lòng cùng ta liều mình đánh một trận sống mái không! Mọi người ánh mắt kiên định, hừng hực khí thế, thành bại chỉ trong một lần này!

Nhân đêm tối trời, ta để lại cho phụ thân một bức thư tuyệt mệnh, rồi dẫn quân bí mật tiến vào đại doanh địch. Trăng mờ gió lớn, đêm tối như mực, đúng là thời khắc thích hợp để g.i.ế.c người. Nhìn từ xa, doanh trại địch như những tòa thành đen sì đồ sộ, canh phòng cẩn mật, lính canh tuần tra liên tục.

Ta nắm chặt binh khí, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chờ đợi thời cơ tấn công thích hợp nhất. Phải ra tay dứt khoát, một đòn kết liễu! Trước tiên c.h.é.m đầu Ngô Uy và Lâm Nguyệt Hồi, sau đó phóng hỏa đốt sạch lương thảo ở hậu doanh!

Cuối cùng cũng đợi được lúc quân địch đổi gác. Ta hít sâu một hơi, chuẩn bị hạ lệnh, bỗng thấy trong màn đêm đen kịt lặng lẽ xuất hiện hơn trăm người. Họ mặc Phi Ngư phục đỏ như máu, như những cái bóng vô thanh vô tức, rồi nhanh chóng tan vào màn đêm.

Ta không khỏi mở to mắt kinh ngạc, là Cẩm Y Vệ!

Sao họ lại ở đây?!

Trên chiến trường, điều đáng sợ nhất chính là những biến số bất ngờ. Ta còn chưa biết mục đích của những người này, thì một bóng người áo đỏ đã lướt đến nơi ẩn nấp của chúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trung-sinh-lam-nu-tuong/15.html.]

Ta giật mình, theo bản năng rút kiếm ra khỏi vỏ. Bóng người kia nhanh nhẹn né tránh, nắm lấy tay ta, đẩy thanh kiếm về lại: "Đây là cách Lâm tướng quân đón tiếp khách sao?"

Hắn khẽ cười, ta nhìn kỹ, hóa ra là Sở Tòng Minh!

"Đã để lại cho ngươi chim đưa thư, sao không dùng đến,

Hắn khẽ nói: "Ta đành mạo muội đến vậy."

Ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lời đến bên miệng lại buột ra câu hỏi: "Sở Tòng Minh, tại sao huynh lại đến đây?"

"Sở mỗ đến để giúp sức cho Lâm tướng quân."

"Huynh có biết, giúp ta là phải đánh đổi cả tính mạng không?"

"Vậy thì đã sao?"

Hắn mặt đầy kiêu hãnh, dường như không vui với câu hỏi của ta: "Ta đã tâu xin Hoàng thượng, sống c.h.ế.t không hối. Cẩm Y Vệ là thanh đao của Hoàng thượng, đã ám sát vô số kẻ. Lần này, ta cũng muốn làm thanh đao của giang sơn, của bách tính."

Trong lòng ta bỗng bình tĩnh lại, một cỗ hào khí bừng lên, ta nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của hắn: "Vậy chúng ta hãy cùng nhau trở thành lưỡi đao của giang sơn, trừ gian diệt bạo, phù trợ chính nghĩa!"

“Huynh không hối hận, ta không phụ lòng!"

Vì sự xuất hiện đột ngột của Cẩm Y Vệ, kế hoạch ám sát đành tạm thời hoãn lại.

Bình luận

2 bình luận

Loading...