TRỪNG PHẠT ĐỨA TRẺ VÔ GIÁO DỤC - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 17:17:50
Lượt xem: 429

4.

Nỗi đau mãnh liệt khiến tôi mất đi ý thức.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào cơn hôn mê, tôi thấy con gái tôi bên cạnh, hoảng sợ khóc thút thít, và cả cảnh tượng tên Vương Tiểu Hào kia vỗ tay cười đắc ý sung sướng.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đã được đưa đến bệnh viện.

Lúc này, bàn tay tôi quấn đầy băng trắng, không còn nhận ra hình dáng ban đầu nữa. 

Chồng tôi nói rằng bàn tay tôi đã được ghép lại, nhưng không thể thực hiện thêm ca phẫu thuật nào nữa.

Bệnh viện yêu cầu tôi nghỉ thêm ba tháng nữa, rồi chuyển sang làm ở phòng khám. 

Tôi bị đuổi khỏi phòng mổ - nghề nghiệp thiêng liêng mà tôi từng tự hào - đã chấm dứt ngay tại khoảnh khắc này.

 Mọi cố gắng của tôi trong cuộc đời này, phút chốc tan thành mây khói. 

Bởi bàn tay của nhà họ Vương.

Tôi đau đớn khôn xiết, tuyên bố sẽ khiến nhà họ Vương Tiểu Hào phải trả giá.

Cuối cùng, tòa án tuyên phạt ba năm tù giam đối với bố của Vương Tiểu Hào, bồi thường mười vạn;

Còn bà Vương cùng mẹ của Vương Tiểu Hào bị giam giữ mười ngày.

Tôi nghĩ rằng nhà họ Vương sẽ phải trả giá đắt và không bao giờ ngóc đầu lên được nữa,

Nhưng không ngờ rằng, khi bà Vương cùng mẹ của Vương Tiểu Hào vừa mới ra khỏi trại giam, họ đã kéo nhau đến bệnh viện tôi làm việc.

Họ đi thẳng tới phòng Trưởng khoa, làm om sòm đòi tôi đền bù vì đã đánh cháu trai họ.

Trưởng khoa thấy tình hình nghiêm trọng, bất đắc dĩ gọi tôi đến phòng.

Khi tôi vừa đặt chân đến cửa phòng, tôi đã nghe tiếng nhà họ Vương hét lớn:

"Ông nói mau đền bao nhiêu tiền nhanh lên, cháu tôi đã ngã như thế này rồi".

 Tôi không thể nhịn được nữa, đốp chát lại rằng: 

"Cháu bà tự ngã, liên quan gì đến tôi. Hơn nữa tòa án đã có phán quyết rồi, con trai bà đã phải ngồi tù, bà còn không tỉnh táo được một chút nào sao?".

"Ồ ồ, ở đó không có camera giám sát, dù sao tôi xuống thấy cô đánh cháu tôi rồi đó. Cô mà không đẩy nó ngã, sao cô lại phải đưa nó đi cấp cứu làm gì?"

Làm trong nghề mười lăm năm, tôi chưa từng thấy ai vô lý như vậy. 

Câu nói tiếp theo của nhà họ Vương khiến tôi tức đến không chịu nổi.

Họ trâng tráo nói rằng: 

"Tôi đã tra trên mạng, cô là bác sĩ mà không cứu người an toàn là vi phạm quyền lợi của bệnh nhân, tôi sẽ kiện cô".

Trái tim tôi như cứng lại, từ chân tê buốt lên tận đỉnh đầu. 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó tôi sẽ mất việc vì cứu giúp người khác, rồi còn bị chính người nhà của người đó kiện ngược lại.

Trưởng khoa sợ sự việc này sẽ gây ầm ĩ ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện, cuối cùng ông ấy chọn cách làm cho nhà Vương Tiểu Hào hưởng lợi, sa thải tôi.

5.

Vừa ra khỏi viện, bà Vương lên mặt nói:

“Tôi biết cô đã cứu cháu tôi, nhưng cháu tôi gãy xương sườn vì cô, cô đáng bị cụt tay, hừ, theo tôi thì cô nên ch///ết để đền bù mới phải “

 Tôi nghiến chặt răng:

"Bà không sợ bị quả báo sao?" 

"Qủa báo? Qủa báo là gì?" 

Bà Vương nheo mắt, nín cười, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tăm tối: 

“Tôi nghe nói cô có thể kiếm nhiều tiền từ một ca phẫu thuật, nhưng con tôi đã dành ba năm để đổi lấy cả đời cô không thể kiếm được tiền nữa, tôi nghĩ đáng lắm “

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, ước gì một cú đ.ấ.m có thể đậ….p nát đ..ầu của bà già này.

Bà già này sớm muộn gì cũng bị xe cán c…hết thôi!

Tôi liền bắt đầu vùi đầu làm thêm việc online

Chỉ mong cố kiếm thật nhiều tiền, rồi mua nhà, rời xa gia đình đáng sợ của Vương Tiểu Hào 

Nhưng không ngờ tai họa một lần nữa lại ập đến.

Vương Tiểu Hào như con ch.ó không chừa mảnh thịt lại bắt đầu lợi dụng lúc tôi không để ý lột quần áo con gái tôi.

 “Mẹ ơi, Vương Tiểu Hào bắt nạt con, anh ấy không chỉ lột quần áo con mà còn bóp con”

Con gái tôi giơ bụng lên, dấu tím đỏ loang lổ trên đó kích thích dây thần kinh tôi 

Tôi lôi con gái đi tìm Vương Tiểu Hào, hỏi có phải là nó làm không.

Vương Tiểu Hào mặt lạnh tanh: 

“Ai bảo nó không cho tôi xem ngự////c, không cho xem thì tôi lộ…t đồ nó, b….óp ch…..ết nó “

Thằng bé này sao lại tàn nhẫn đến thế 

Vương Tiểu Hào ngẩng đầu lên đầy vẻ tự đắc:

“Lần sau tôi còn l////ột h///ết quần áo cô ta, tôi còn lấy da///o rạ////ch cô ta, tôi sẽ chọc tức ch///ết//// cô “

Đồ khốn, thực sự là ác quỷ đến từ địa ngục!

Tôi cảm thấy lạnh toát sống lưng, chỉ nghĩ rằng nếu cứ để nó làm gì thì làm bên ngoài một cách tự do, vậy thì con gái tôi không bao giờ có được yên bình nữa.

Nghĩ đến đây, tôi liền không chút do dự đánh vào mặt Vương Tiểu Hào, đánh tới tấp.

Mặt Vương Tiểu Hào bị tôi đánh sưng lên.

Thậm chí, nó còn không thể đứng dậy được.

"Đán//h người, cứu mạ///ng, bà ơi, cứu con!"

Tiếng kêu này giống như một tiếng nổ lớn, không chỉ thu hút sự chú ý của người dân trong khu phố, mà còn khiến bà và mẹ của nó, Vương Thúy Nhi, chạy đến.

Vương Thúy Nhi giống như bà Vương, nổi tiếng đanh đá và hung dữ. 

“Con đi///ếm khốn khiếp, mỗi lần có cơ hội lại làm phiền con trai tôi, không sinh được con trai lại đến quấy rối con trai tôi, có đúng không ?”

Vương Thúy Nhi ôm chặt con trai vào lòng rồi lập tức lên tiếng chửi bới tôi, mắng té tát

Cô ta rõ ràng là trọng nam khinh nữ, phát huy đến thật tinh tế.

Tôi kiềm chế lửa giận trong lòng:

 "Con trai của còn nhỏ mà đã b///ắt n///ạt c///ởi quần áo của người khác, lớn lên một chút nữa có thể sẽ cư///ỡng bứ///c người khác, trở thành tội ph///ạm hi///ếp d////âm!"

"Con tôi mới sẽ không bao giờ trở thành tội ph///ạm hiế///p dâ///m đâu, tương lai còn có hàng ngàn đứa con gái muốn qu////ỳ l///iếm dưới chân con trai tôi đấy"

Vương Thúy Nhi không những không có chút hổ thẹn mà còn tự hào về điều đó.

"Hơn nữa, chỉ cởi quần áo thôi mà, lớn lên mấy đứa con gái cũng là để đ///àn ông là///m mà, cô còn tưởng con mình là hàng hóa đắt tiền sao?"

Chồng tôi đã cảnh báo hàng nghìn lần, lúc anh ấy không có nhà, nhất định phải tránh xa nhà họ Vương.

Tay phải của tôi còn đang trong quá trình hồi phục, con gái tôi cũng đang trong tình trạng hoảng loạn và run rẩy, tôi chỉ biết kìm nén cảm xúc.

"Cô thật sự là không nói đạo lý, tốt nhất là cô nên quản thúc con trai cô lại, đừng để nó làm quá đáng!" 

Tôi kéo con gái chuẩn bị rời đi, thì lời nói của Vương Thuý lại khiến tôi tức giận. 

Cô ta nói: 

"Cười ch///ết người! Con của cô là đồ rẻ mạt, c///ởi quần áo rồi cá///m dỗ con trai tôi, còn ngại ngùng giả bộ gì nữa. 

Có mẹ tất có con, không chừng Có thằng đàn ông nào mẹ không lừa được thì con gái của chắc cũng nằ///m dư////ới qua tay mấy thằng đàn ông rồi" 

"Chát"

Tôi giơ tay cho mụ một bạt tai thật đau.

6.

Nói tôi như thế nào cũng được, nhưng khi mụ chửi bới con gái tôi thì tôi không thể nhịn được nữa. 

Vương Thuý Nhi như một con ch.ó điên lao vào tấn cô///ng tôi, còn Vương Tiểu Hào cũng định lao đến b////óp cổ con tôi. 

Nếu không phải nhờ người dân trong khu phố báo công an và kéo Vương Thuý Nhi ra, không thì tôi chắc bị mụ ta cào rách cả hai lớp da.

Vì tôi là người ra tay trước, vụ xô xát này kết thúc với việc tôi phải đền cho mụ ta 3 vạn.

Vương Thuý Nhi đắc ý, đi đâu cũng khoe một tuần đã moi được của tôi vạn tiền.

Tiền kiếm quá dễ!

Vương Thuý Nhi đã nếm được vị ngọt từ tôi, mụ tiếp tục áp dụng chiêu trò này đối với các hàng xóm khác, hết lần này đến lần khác lừa tiền.

Những người trong khu phố đều nói rằng, loại người như vậy sớm muộn cũng sẽ bị báo ứng.

Và không lâu sau, bà cụ Vương đã được xe cứu thương đưa đi Bởi vì Vương Tiểu Hào đi ăn cắp đồ ăn của người khác, và người cha của gia đình đó chính là một tên cướp, bà cụ Vương ra bênh, trực tiếp bị đánh suýt mất mạ///ng.

Nhiều người trong khu phố đã đến xem, nhìn thấy cảnh bà cụ Vương bị thương nằm đó, tất cả đều hả hê thoải mái.

Tôi cứ nghĩ sau khi bà cụ Vương nhập viện, gia đình họ Vương sẽ phải im lặng.

Nhưng thực tế hoàn toàn trái ngược .

Một tuần sau, gia đình họ Vương như phát điên, liên tục đập cửa, tôi không mở cửa cũng không được .

Khi vừa mở cửa, Vương Thuý Nhi cùng mấy người thân đã xông vào nhà, tay cầm theo búa và gậy gỗ, đập phá tan nát đồ đạc trong nhà.

“Các người định làm gì, tôi sẽ báo công an “

Tôi sợ hãi, lo lắng họ sẽ tấn công tôi một lần nữa.

Vương Thuý Nhi cầm một tờ giấy tiền viện phí.

“Mẹ tôi chỉ nhập viện có một tuần thôi mà, làm sao lại mất nhiều tiền thế này, có phải cô đã làm gì mờ ám không?”

“Việc khám chữa bệnh có giá cả, các mục khám chữa cũng ghi rõ ràng ở đây, kể cả chi tiết tiền thuốc, liên quan gì đến tôi”

“Ở viện một tuần, làm một loạt các kiểm tra toàn diện cơ thể với giá vài ngàn cũng là bình thường, nếu cộng thêm tiền viện phí tiền thuốc, khoảng một vạn cũng không phải là đắt, đây là khu trung tâm thành phố..”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trung-phat-dua-tre-vo-giao-duc/chuong-2.html.]

Nhưng gia đình họ Vương mặc kệ.

“Chính cô đã động tay động chân, cô thấy mẹ tôi nhập viện chắc chắn là muốn trả thù đúng không? Nhanh chóng bồi thường tiền lại đây”

Tôi nói:

“Tại sao tôi phải bồi thường? Bà ta bị đánh cũng không liên quan tới tôi”

Tôi nghe theo đồng nghiệp kể rằng bà cụ Vương lớn tiếng kêu trên giường bệnh như con lợn.

Gia đình bà Vương như phát điên, lại sang đập phá tủ lạnh của tôi.

“Không chịu đền thì tôi đập hết đồ trong nhà cô.”

Gia đình bà Vương lại chuyển sang đập nát ti vi.

“Đền hay không?”

“Đền!”

Đúng lúc ấy chồng tôi đi làm về, trông anh mệt mỏi, rõ là anh cũng chán chường với gia đình bà Vương lắm rồi.

Anh ấy tiến về phía tôi : 

" Chúng ta sẽ bồi thường, bỏ ra một ít tiền để giải quyết mọi chuyện."

Tiêu tiền để được yên thân, dù chúng tôi không làm gì cả.

Nhà của gia đình họ Vương lạnh lùng nói:

“Sớm đền bù tiền chẳng phải là tốt sao, phải làm người khác ra tay mệt, thật là đáng c//hết.”

Chồng tôi chuyển cho Vương Thuý Nhi  hai mươi nghìn:

“Nếu có lần sau, dù tôi không thể thắng kiện cũng phải kiện các người.”

Nhà Vương nhận tiền, nhưng vẫn không quên nói với chúng tôi:

“Nếu các người dám báo cảnh sát, chúng tôi sẽ đến mấy người mỗi ngày để phá đồ, tối đa chỉ cần ở trong trại giam mười lăm ngày, đi ra sau đó chúng ta nhất định không tha cho các người đâu”

Gặp phải loại người xấu xa như vậy, cũng có thể coi chúng tôi xui xẻo.

Một vài ngày liền, gia đình Vương thực sự không xuất hiện trước mặt tôi. 

Tôi cảm thấy không khí của cả thế giới cũng trong sạch hơn nhiều.

Sau đó, tôi cố ý tránh xa gia đình Vương khi họ đi dạo ở công viên khu phố.

Đôi khi tôi cũng gặp được Vương Tiểu Hào, cậu ta đang đội trên đầu bộ quần áo của người khác, chơi như một kẻ điên. 

Tôi cũng nghe được từ người khác rằng, nó gần đây mỗi ngày đều đi trộm quần áo của một bà mẹ đơn thân.

Người mẹ đơn thân ấy đến chất vấn, nhưng bị Vương Thuý Nhi  mắng mỏ, sau một vài lần, cô ấy đã rơi vào trạng thái trầm cảm.

Lần nghiêm trọng hơn cả khiến cả khu phố đều khiếp đảm.

Bà mẹ đơn thân đứng trên sân thượng của khu phố, 

Vương Thuý Nhi đứng dưới mắng: 

“Đã là cái loại điế///m thì đừng có giả vờ giả vịt, đóng kịch cho người khác xem đi, không phải là đi bên ngoài làm đi///ếm sao? 

Nuôi con nhỏ không phải để nó bán hàng phẩm giá rẻ đi ? Thứ ghê tởm này, giả bộ làm gì."

Vương Thúy Nhị khắp nơi loan tin rằng bà mẹ đơn thân là một người đi bán dâ///m, bà mẹ đơn thân muốn tự minh chứng cho sự trong sạch của mình.

Tôi đứng dưới nhìn, cuối cùng con gái của bà mẹ đơn thân đã thuyết phục mẹ xuống.

Tôi cảm thấy rất lo lắng.

"Nếu Vương Tiểu Hào biến mất thì tốt biết mấy."

7.

Tôi vô tình nghe thấy một tiếng thở dài,

Lúc quay lại, thì thấy câu nói đó phát ra từ miệng người đồng nghiệp của tôi Tiểu Lâm, 

“Tiểu Lâm, đừng nói lung tung!"

Tiểu Lâm xoa xoa thái dương kể cho tôi nghe đầu đuôi sự việc

Một đêm nọ, nhà họ Vương đến tìm Tiểu Lâm, nói là cháu trai bị đau bụng, nhà nghèo không đi bệnh viện được, mà Tiểu Lâm lại là bác sĩ, nên muốn Tiểu Lâm kê thuốc cho .

Nhà họ Vương kể khổ về tình hình cháu trai một cách thương tâm.

Lòng nghĩa hiệp của Tiểu Lâm trỗi dậy, thêm việc hai nhà ở cùng tầng, nên đã đến khám qua cho Vương Tiểu Hào.

Chẩn đoán là viêm ruột do ăn uống không đúng cách, và anh ấy đã cho Vương Tiểu Hào một ít thuốc kháng viêm và thuốc dạ dày.

Nhà họ Vương cảm ơn rồi về 

Ai ngờ, hôm sau nhà họ Vương đã đi tố cáo Tiểu Lâm không tuân thủ quy định, nói rằng anh ta không thực hiện kiểm tra mà tự ý kê đơn thuốc cho bệnh nhân.

Chẩn đoán sai khiến cho cháu trai của họ, khiến nó nôn mửa liên tục.

Do Tiểu Lâm đúng là vi phạm quy định nên nhà họ Vương có lý do khởi kiện

Kết quả giám định sau này là bệnh đau bụng của Vương Tiểu Hào đã khỏi, và việc tái phát chỉ là do nó ăn uống không đúng cách vào buổi sáng.

Cơ quan không buộc Tiểu Lâm phải bồi thường, mà chỉ đưa ra một hình phạt kỷ luật nhắc nhở.

Nhưng nhà họ Vương không tha, vẫn đòi Tiểu Lâm bồi thường, thậm chí còn đến đập phá đồ đạc, làm cho vợ anh đang mang thai gần như phát điên 

Một lần cãi vã dữ dội, suýt chút nữa làm cho vợ của anh ấy mất mạ///ng, may mắn là mẹ con họ vẫn  bình an.

Sau khi vợ sinh con, anh cũng không về nhà mà trốn sang nhà vợ mình để chăm sóc vợ trong thời gian ở cữ 

Trước tình cảnh của Tiểu Lâm, một người nạn nhân y hệt tôi, tôi chỉ còn biết đồng cảm 

Phải, nếu như Vương Tiểu Hào biến mất khỏi thế gian này thì tốt!

8.

Sau đó, Vương Tiểu Hào càng trở nên đi//ên loạn hơn.

Nó quậy phá khu phố, thậm chí còn gọi bị gọi cảnh sát, nhưng vì còn nhỏ tuổi nên đều được giải quyết nhẹ nhàng.

Còn tôi vẫn ở nhà làm thêm kiếm tiền, cố gắng tích góp mua nhà trong tương lai.

Chồng tôi thương tôi, nhưng lại không thể chống lại công việc bận rộn của công ty, nên anh ấy đã mua cho tôi một con ch.ó nhỏ.

Con chó tên là Hoa Hoa, là một con ch.ó thông minh và ngoan, biết làm mọi việc như một người giúp việc nhỏ, cả tôi và con gái đều rất thích.

Có Hoa Hoa bên cạnh, tôi cảm thấy tâm trạng u ám trước đây giảm đi rất nhiều.

Nhưng vào ngày thứ ba, Hoa Hoa đã biến mất.

Tôi tìm kiếm khắp khu phố nhưng không tìm thấy nó, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, tôi tìm thấy nó trên bàn ăn của gia đình Vương.

Tôi gào khóc, nhưng gia đình họ Vương lại tỏ vẻ không quan tâm

“Chúng tôi nghĩ nó chỉ là một con ch.ó đi lạc, ai biết là chó của các người, có đúng không? Con chó này năm nghìn tệ, các người muốn mua lại không?”

Vương Thúy Nhi trước mặt phủ nhận chuyện bắt chó, nhưng đến khi đoạn video camera giám sát được đưa ra, cô ta lập tức đổi giọng.

Ông Vương còn lớn tiếng mắng nhiếc tôi, chỉ vào mũi tôi:

“Con trai tôi còn nhỏ, mới mười tuổi, nó biết gì chứ, sao các người cứ bắt nạt trẻ con thế?:

Hoa Hoa chính là bị Vương Tiểu Hào dắt đi từ trước cửa nhà tôi, mục đích của nó đã quá rõ ràng, chính là để ăn thị///t Hoa Hoa.

Cảnh sát cũng không dễ xử, cuối cùng vì Vương Tiểu Hào chỉ mới mười tuổi, là một đứa trẻ vị thành niên. 

Bắt buộc gia đình họ Vương bồi thường, họ lại làm như không biết, không chịu trả tiền.

Mất đi Hoa Hoa, cuộc sống của tôi gần như trống rỗng

Sau đó, đôi bàn tay ma ám của Vương Tiểu Hào lại giở trò với các đơn hàng trong khu phố.

Thậm chí thùng đựng hàng cũng bị hắn mở ra, hàng hóa cũng không cánh mà bay.

Ban đầu chúng tôi tưởng có kẻ trộm, sau khi lắp một loạt camera giám sát mới phát hiện là do Vương Tiểu Hào làm

Cảnh sát cũng đã quá chán nản với Vương Tiểu Hào, những bản biên bản xử lý về những hành vi của hắn đã chất thành núi

Nhưng hắn còn nhỏ, luật pháp không thể xử lý

Cả khu phố giờ ai cũng than phiền về hắn

Sau đó, dịch bệnh đã khiến mọi thứ yên bình ít nhất là vài ngày.

Trong đêm cấm ra ngoài, một thành viên trong nhóm chủ nhà 803 đột ngột kêu cứu : 

【 Có ai có thuốc giảm đau không! Con gái tôi lên cơn đau tim, cần thuốc gấp!】

Phòng 803 ngẫu nhiên ở trên tầng của tôi, tôi ngay lập tức nhắc đến anh ấy trong nhóm chat chủ nhà:

【 Nhà tôi có, tôi để thuốc ở cầu thang tầng bảy đến tám, anh ra lấy nhé!】

Do không thể tiếp xúc trực tiếp, sau khi gửi tin nhắn cho anh ta, tôi đã cầm thuốc và ra ngoài.

Năm phút sau, chủ nhà 803 nhắn tin nói anh ta không thấy thuốc.

【 Tôi không thấy thuốc đâu, gấp gấp lắm rồi, con gái tôi sắp ch….ết rồi!】

Tôi liền giải thích đã để thuốc ở cầu thang, không thể đột nhiên biến mất chỉ trong vài phút.

Vương Thúy Nhị cũng tham gia vào nói bóng gió:

【 Không muốn cho thì thôi, đừng làm bộ làm tịch cố tỏ ra mình là người tốt, thật ghê tởm】

Cả đêm, tôi thao thức, lo lắng không biết ai đã lấy mất lọ thuốc đó .

Sáng sớm, trong cơn mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu .

Thấy con gái chủ nhà 803 được đưa lên xe cấp cứu .

Chồng tôi đang làm bữa sáng chán nản thở dài nói:

“Sáng nay anh thấy anh ấy trong nhóm chủ nhà nhắn tin, nói con gái anh ấy đêm qua đã mất vì bệnh tim”

 

Bình luận

2 bình luận

  • 803 xử 2 con súc đó hả ta.

    nhuw 3 tuần trước · Trả lời

    • Đọc mà chán cái bà này, nhắn tin riêng ko đc hay zì

      nhuw 3 tuần trước · Trả lời

      Loading...