Trúng Bẫy Trà Xanh - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:36:29
Lượt xem: 942

7.

Sau hôm đó, tôi hiểu ra một đạo lý, người nói chuyện không suy nghĩ sẽ c.h.ế.t rất nhanh!

Bạn tốt thời đại học của tôi từ nước ngoài trở về, đăng lên trang cá nhân nói: “Tôi quay về rồi.”

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi bình luận: Chốt kèo uống rượu đi.

Tôi vừa bình luận xong, Chu Chi Ngôn đã rep lại bình luận của tôi.

Chu Chi Ngôn: Uống cái rắm, lần trước cô uống xong biến thành cái dáng vẻ gì cô còn không biết à?

Tôi tức giận đập bàn, sao chỗ nào cũng có mặt tên chó c.h.ế.t Chu Chi Ngôn này vậy?

Tôi: Chu Chi Ngôn, anh mau cút đi! Lần trước là tình huống bất ngờ thôi! Cha tôi là tửu vương của thành phố An Sơn này đó!

Chu Chi Ngôn trả lời tôi bằng một icon móc cứt mũi.

Tôi: :) (icon mỉm cười)

Tưởng Văn Nguyệt: Ngoan, hai con đừng liếc mắt đưa tình ở chỗ bố nữa, cút đi inbox riêng đi.

Tôi: Được lắm, bố đi đây, con gái ngoan.

Chu Chi Ngôn: Được, ông nội cũng đi đây, bye cháu gái.

Tưởng Văn Nguyệt: :) (icon mỉm cười)

Tôi nhanh chóng đăng status, là một tấm hình con chó, trên đầu con ch.ó viết ba chữ lớn, Chu Chi Ngôn.

Những người từng bị Chu Chi Ngôn dùng võ mồm công kích đều chạy tới like điên cuồng.

Tưởng Văn Nguyệt gọi điện hẹn tôi tới nhà hàng, cô ấy muốn mở party ăn mừng về nước, bảo tôi gọi Chu Chi Ngôn cùng đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trung-bay-tra-xanh/7.html.]

Chu Chi Ngôn tới phòng vẽ đón tôi, tôi đang lên lớp, hắn ngồi ở phía sau chờ tôi.

Tôi tới phòng làm việc rót một chén nước, đột nhiên thầy Lâm gọi điện thoại cho tôi.

“Trình Trình, tôi bị cảm rồi, chiều nay phải tới bệnh viện một chuyến, cô dạy thay tôi một tiết nhé.”

Tôi: “Được, anh cố nghỉ ngơi cho tốt.”

Thầy Lâm: “Đúng rồi, Trình Trình, chuyện cô lột quần áo của cậu nam sinh kia, tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật.”

Tôi: “...”

Tôi cầm chén nước trở về lớp, vừa vào cửa đã thấy bầu không khí hơi sai sai, học sinh nhỏ giọng xì xào bàn tán, có người còn lén cười trộm tôi.

Vẻ mặt Chu Chi Ngôn vô cùng bình tĩnh, giống như ai thiếu nợ hắn 500 vạn vậy.

Trong lòng tôi lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành, ngẩng đầu nhìn lên, mẹ kiếp! Điện thoại tôi vẫn kết nối với máy tính!

Tôi cố ra vẻ trấn tĩnh, dạy nốt tiết học.

Trên đường tới party của Tưởng Văn Nguyệt, Chu Chi Ngôn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Cô lột quần áo của ai vậy?”

“Tôi không lột quần áo của ai cả, tất cả chỉ là hiểu lầm.”

Chu Chi Ngôn cười lạnh: “Chỉ là hiểu lầm thôi sao?”

Tôi cảm thán: “Thật, hiểu lầm thôi, anh biết đấy, tôi là người đứng đắn mà, làm gì có người đứng đắn nào lột quần áo của người khác?”

Chu Chi Ngôn hờ hững liếc tôi: “Cô á? Cô mà là người đứng đắn?”

Tôi đúng là người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói được.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...