Trùm Trường Mau Quỳ Xuống! - Chương 2, 3, 4, 5, 6: Đến lúc đó, anh phải bảo vệ tôi.

Cập nhật lúc: 2024-07-03 00:24:31
Lượt xem: 66

2.

Tôi nhìn Trần Trúc Thanh đứng trước mặt, dáng người rất cao, chiếc áo len màu đen rộng thùng thình làm nổi bật thân hình mảnh khảnh thon gầy.

Anh thích đội mũ lưỡi trai đen, tóc mái lưa thưa phía trước hơi dài, che đi đôi mắt hẹp dài sâu thẳm.

Khuôn mặt ấy thừa hưởng tất cả các gen tốt đẹp của cha mẹ, đẹp đến mức khó tin.

Quan trọng nhất là, anh ấy rất trắng.

Từ nhỏ tôi đã không có sức chống cự trước những cậu bé có làn da trắng, hồi tiểu học tôi thích một cậu bé rất trắng, sau này chẩn đoán là bị bệnh bạch tạng phải nghỉ học.

"Tôi không cần." Trần Trúc Thanh quay đầu từ chối bó hoa trước mặt.

"Anh lấy một bó đi, anh lấy một bó đi..." Tôi cố chấp nhét bó hoa vào tay anh.

Trần Trúc Thanh cuối cùng không thể chịu nổi nữa, "Tôi có bạn gái rồi."

"À, vậy à." Tôi ngẩn người, buột miệng nói: "Vậy tôi tặng cho bạn gái anh một bó."

Trần Trúc Thanh sững sờ, ánh mắt thoáng qua một chút thất vọng khó nhận ra.

Tôi không hiểu gì, tiếp tục thuyết phục: “Trần Trúc Thanh, anh nghe tôi nói, nếu anh làm bạn trai tôi, sau này tôi thừa kế tiệm hoa, trên bàn làm việc của anh cắm một bó, đầu giường cắm một bó, trước n.g.ự.c anh cắm một bó, chúng ta hạnh phúc cả đời là xong."

Trần Trúc Thanh nghiến răng, đột ngột đẩy tôi vào tường: “Thật sự nghĩ ông đây không dám động vào cô à?"

Tôi nhìn lông mi dày như lông quạ của anh ta rung nhẹ, trong lòng hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, trong lòng nổi ý muốn hôn lên.

Chưa kịp chạm vào má đã đã bị đẩy mạnh ra.

Trần Trúc Thanh thở dốc, ánh mắt u ám không ổn định.

Anh ấy nhìn tôi một cách nặng nề: “Không có lần sau."

Sau đó quay người bỏ đi.

Anh em của anh ấy bước đến an ủi tôi: "Không sao đâu chị Hoan, hay chị đổi sang người khác mà theo đuổi đi."

Tôi thất vọng lắc đầu, không biết tại sao n.g.ự.c hơi đau, đầu óc cũng mơ hồ, luôn cảm thấy câu nói đó rất quen thuộc.

Nhưng tìm kiếm trong đầu lại không có bất kỳ ký ức nào.

Giống như tôi đã vô tình đã quên điều gì đó rất quan trọng.

3.

"Trần Trúc Thanh, cuối tuần ra ngoài chơi không? Tôi nghe nói ở trung tâm thành phố mới mở một chỗ chơi trốn thoát khỏi mật thất."

Không có ai trả lời.

Tôi tiếp tục nhắn.

"Nếu anh đồng ý, tuần sau tôi sẽ không mang hoa cho anh, cả tuần sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."

Phía bên kia nhắn lại ngay lập tức: "Được."

Tôi ngẩn người, không ngờ lần này anh ấy trả lời nhanh như vậy.

Có lẽ là anh ấy rất mong tôi cả tuần không xuất hiện.

4.

Mùa hè ở thị trấn nhỏ rất nóng, Trần Trúc Thanh mặc một chiếc áo thun đen đứng chờ dưới bóng cây.

Anh ấy dường như biết tôi đã đến, đôi mắt hẹp dài nhấc lên một chút, rồi lại đột ngột hạ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trum-truong-mau-quy-xuong/chuong-2-3-4-5-6-den-luc-do-anh-phai-bao-ve-toi.html.]

Tôi chớp chớp mắt, tiến lên ôm lấy tay anh ấy: "Trần Trúc Thanh, sao anh không nhìn tôi?"

Trần Trúc Thanh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng tay của tôi: "Có gì để nhìn?"

"Không đẹp sao? Tôi mới mua chiếc váy hai dây này, vì muốn gặp anh nên mới mặc đó!"

Trần Trúc Thanh liếc nhìn bờ vai trắng mịn của tôi, nhíu mày, sau đó lấy từ túi đen bên người ra một chiếc áo khoác mỏng, nhanh chóng khoác lên vai tôi, giọng điệu ra lệnh: "Mặc vào."

Trong lòng tôi khẽ rung rinh, như có một ngọn lửa nhỏ nhoi bừng cháy.

"Được, được, nghe lời anh." Tôi vui vẻ mặc vào, đột nhiên cúi xuống ngửi ngửi: "Nước giặt mùi cam chanh à? Là mùi của anh đó!"

Vẻ mặt Trần Trúc Thanh ngượng ngùng, mãi một lúc sau mới bật ra được một câu: "Đừng ngửi lung tung."

Rồi kéo áo tôi dẫn đi về phía trung tâm mua sắm cách đó không xa.

5.

"Thanh ca! Giang Ý Hoan!"

Lâm Lạc cùng Lục Dao Dao từ phía xa vẫy tay chào chúng tôi.

Hóa ra Trần Trúc Thanh đang tán tỉnh người khác, chẳng trách anh ta đồng ý dễ dàng như vậy.

Lâm Lạc nhìn thấy tôi, hai mắt lập tức lóe lên, anh ta lao đến như tên lửa, nóng lòng muốn ôm người đẹp: "Giang Ý Hoan! Tôi còn tưởng cậu đã quên tôi rồi!"

Ngay khi sắp đạt được mục đích, người bên cạnh liền lặng lẽ bước ra đứng chắn trước mặt tôi.

Tôi nhìn lên, Lâm Lạc gần như đang dính vào người Trần Trúc Thanh, khoảng cách cực kỳ gần.

Lâm Lạc lúng túng cười một cái: "Chúng ta nhanh vào trong đi."

Lục Dao Dao đến gần, nắm lấy cánh tay tôi, nhìn ngắm từ trên xuống dưới: "Hoan Hoan, cậu lại gầy hơn rồi."

"Thật không?" Tôi nghi ngờ vuốt nhẹ má mình: "Mẹ mình còn nói mình nằm xuống giường là không khác gì con heo đâu đó."

"Thôi không nói chuyện này nữa, có tin vui nè, Trần Trúc Thanh cuối cùng cũng đồng ý đi chơi cùng mình rồi, đến lúc đó hai người chúng ta..."

Lục Dao Dao hiểu ra, vỗ vỗ ngực: "Để bổn cô nương lo phần còn lại cho!"

Nói xong, cô nàng lập tức kéo Lâm Lạc đang công khai tán tỉnh Trần Trúc Thanh, nói: "Tôi sợ bóng tối, lúc vào trong phòng kín hai người chúng ta sẽ là một đôi, anh phải bảo vệ tôi!"

Lâm Lạc ngạc nhiên trừng to mắt: "Nào chị gái, lần trước xem phim ma chị còn hào hứng như con sâu đo ấy, bây giờ lại nói sợ bóng tối, ai tin... ài ài..."

Lục Dao Dao giẫm chân hắn, trừng mắt lại nhìn anh ta.

Lâm Lạc cuối cùng cũng chịu hiểu ra, lập tức gật đầu: "Bảo vệ phụ nữ là trách nhiệm của đàn ông chúng ta, phải không Thanh ca!"

Trần Trúc Thanh nhìn tôi một cái, không bày biện cả xúc gì, chỉ khẽ gật đầu: "Ừ".

6.

Phòng kín tổng cộng có mười cửa, bốn người chia làm hai nhóm để tìm các manh mối.

Trong quá trình này sẽ có NPC hóa trang thành xá/c sống đến làm phiền chúng tôi.

Các manh mối ở mấy cửa đầu rất rõ ràng, không có NPC nào.

Chúng tôi dễ dàng tiến vào cửa thứ năm.

Ai ngờ khi tôi vừa mở cánh cửa nhỏ bên phải, một xác sống đã đợi sẵn ở đó bất ngờ nhảy ra.

Tôi không chút phòng bị mà hét lớn: "Cứu mạng! Trần Trúc Thanh!"

Chưa kịp lùi hai bước thì tôi đã va phải một cái gì đó cứng cứng. Bàn tay vô tình chạm vào thứ đó, ngay lập tức được một người nắm lấy tay.

Bình luận

4 bình luận

Loading...