Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trúc mã là trapboy - 9

Cập nhật lúc: 2024-10-13 07:31:05
Lượt xem: 705

Nói xong, tôi vượt qua hắn định rời đi, Chu Phóng khàn giọng gọi tôi lại: “Thanh Hoan, cậu thật sự không để ý tới tôi sao? Tôi chỉ có cậu thôi.”

 

Tôi dừng bước không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh sửa lại: “Tôi cũng không phải của cậu.”

 

Hắn cứng ngắc hỏi: “Là bởi vì Quý Nhượng sao? Lần đó cậu ta đưa cậu về ký túc xá dưới lầu, cậu cũng thích cậu ta sao? Vì sao ngay cả cậu cũng thích cậu ta? Nếu không phải cậu, tôi cũng sẽ không bị Tần Nhiễm làm tổn thương.”

 

Nói vớ vẩn gì vậy, liên quan gì đến tôi và Quý Nhượng.

 

Tôi cau mày xoay người nhìn về phía hắn: “Chuyện giữa cậu và Tần Nhiễm có quan hệ gì với tôi?”

 

Ánh mắt Chu Phóng tối tăm, giọng nói cay đắng: “Năm lớp 11, cô ấy nói với tôi, sẽ cố gắng tiếp cận tôi, ở bên tôi, sau đó lại làm tổn thương tôi là vì muốn nhìn thấy trong lòng cậu khó chịu. Bởi vì cô ấy thích Quý Nhượng, mà thái độ của Quý Nhượng chỉ đặc biệt khi đối xử với cậu.”

 

Tôi tức cười, trăm triệu lần không nghĩ tới có một ngày tôi sẽ trở mặt với Chu Phóng: “Chu Phóng, cậu có muốn dùng đầu óc suy nghĩ lại những lời cậu vừa nói không? Là tôi dùng s.ú.n.g chĩa vào đầu cậu ép cậu và Tần Nhiễm yêu đương sao? Chính cậu rung động, cậu lựa chọn, vì cái gì cuối cùng muốn tôi gánh chịu hậu quả? Nếu đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không nghĩ ra, không có dũng khí gánh vác hậu quả của lựa chọn sai lầ thì đi hiến não đi.”

 

9

 

Tôi không biết đây có tính là tuyệt giao hay không, nhưng một thời gian rất dài sau đó tôi quả thật không lui tới với Chu Phóng nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi chưa từng gặp hắn. Thỉnh thoảng tôi thấy hắn lặng lẽ đi theo tôi từ xa, không tiến tới nói chuyện mà chỉ đứng nhìn.

 

Tôi cũng coi như không thấy.

 

Mất đi một người bạn luôn nương tựa vào nhau, mức độ khổ sở thật sự không thua gì thất tình. Rất nhiều chuyện cùng nhau làm, cùng nhau hình thành thói quen, đã sớm khắc vào trong đầu, thỉnh thoảng chúng sẽ hiện lên khiến chúng ta phải chịu những trận đòn về mặt cảm xúc.

 

Có một ngày khi tôi ngồi ngẩn người bên hồ trường học, cuối cùng Chu Phóng cũng đến bên cạnh tôi, trong tay nắm chặt một tấm ảnh. Là ảnh chụp lúc học cấp ba của tôi với hắn, cho vào khung ảnh tặng cho hắn.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Sắc mặt hắn tiều tụy không ít, nhưng trong mắt u ám lại lộ ra chút ánh sáng.

 

Chu Phóng khàn giọng nói: “Hôm nay khung ảnh không cẩn thận rơi xuống đất bị vỡ, lúc tôi nhặt ảnh lên mới phát hiện ra cái này.”

 

Hắn chậm rãi lật ảnh chụp lại, mặt sau là chữ viết thanh tú, viết mấy chữ “Không phải bạn bè”.

 

Chu Phóng hít sâu một hơi, giọng nói có chút run rẩy hỏi: “Thanh Hoan, đây không phải là cậu không phải chỉ muốn làm bạn với tôi thôi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truc-ma-la-trapboy/9.html.]

 

Tôi nhìn chằm chằm vào chữ tự tay viết trên ảnh có chút xuất thần.

 

Tôi thích Chu Phóng, chúng tôi quen biết từ nhỏ, biết sở thích của nhau rõ như lòng bàn tay, từng có mục tiêu chung, cùng nhau cố gắng, khích lệ lẫn nhau. Tình cảm của chúng tôi rất tốt.

 

Rung động là ở thời kỳ tôi sinh bệnh béo phì nhưng hắn không rời bỏ, cùng tôi vượt qua thời gian khó khăn kia. Tôi đã từng rất nhiều lần tự hỏi tại sao tôi và hắn ấy lại đi đến cục diện như bây giờ. Nghĩ đến đau đầu, cũng chỉ có thể cho ra một kết luận. Lòng người dễ thay đổi, nhưng thật khó để không thay đổi.

 

Mấy chữ “không phải bạn bè”, đã từng không chỉ là muốn làm bạn bè, mà bây giờ...

 

Tôi trả lời hắn: “Có nghĩa là chúng ta không còn là bạn nữa”.

 

Chu Phóng lắc đầu, nước mắt to như hạt đậu nhỏ xuống: “Thanh Hoan, đừng không cần anh... là anh chậm chạp, biết quá muộn... Nhưng tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, sao nói đứt là đứt được... Em đối với anh mà nói rất quan trọng, chúng ta đều là trẻ mồ côi, khát vọng có gia đình của mình, cho anh một cơ hội được không?”

 

“Không, Chu Phóng,” tôi nghiêm túc nói với hắn: “Tương lai có lẽ sẽ có người cùng tôi xây dựng gia đình, có lẽ không. Nếu có, người kia cũng sẽ không phải là cậu. Nếu không, tôi cũng có thể cho mình một gia đình.”

 

Hắn túm lấy tay tôi tuyệt vọng nói: “Nhưng ahn cũng thích em, Thanh Hoan, rõ ràng giữa chúng ta không nên có kết quả như vậy.”

 

Tôi hỏi: “Thích của cậu, thể hiện ở đâu?”

 

Chu Phóng đột nhiên không trả lời được.

 

“Bỏ qua những chuyện lúc trước đã nói, Tần Nhiễm chính là người đầu tiên cậu chạy tới sau trận động đất. Ngày hôm sau tôi mới nhận được tin nhắn quan tâm của cậu là bởi vì đêm đó tâm tư của cậu bị Tần Nhiễm và Quý Nhượng chiếm cứ đúng không? Tần Nhiễm quan trọng như thế nào ở trong lòng cậu chắc hẳn rõ ràng nhất.”

 

“Nói xa hơn, những người bạn gái mà cậu từng hẹn hò ở đâu?”

 

Nếu tôi vẫn còn thích hắn, mọi thứ tôi nói đều đủ để khiến trái tim tôi như bị d.a.o cắt. Nếu như hắn thật sự thích tôi, làm sao có thể không lo lắng đến tâm tình của tôi, làm sao có thể để cho những chuyện này phát sinh.

 

Tôi thích Chu Phóng, nhưng một năm nhìn hắn kết giao mập mờ với mấy cô gái thì sự yêu thích đó đã hao mòn hầu như không còn.

 

Tôi rất thận trọng với chuyện tình cảm, không có cách nào tán thành chuyện hắn tùy ý như vậy. Cho nên cuối cùng tôi lựa chọn đối xử với Chu Phóng như người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

 

Loading...