Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trúc mã là trapboy - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-13 07:27:43
Lượt xem: 519

“Về sau bận rộn chuyện của câu lạc bộ, tôi bỏ quên điện thoại trên bàn, ai biết sẽ bị người có quan sát thấy mật mã động di động của tôi.”

 

“Thanh Hoan, có phải cô đắc tội với người khác không? Cho nên người ta mới hại cô như vậy?”

 

Tôi quả thực bị tức cười, có chút phiền phức đối với những lời âm dương quái khí của cô ta, vì thế tiện tay trả lời: [Tần Nhiễm, tôi không phải thuyền cỏ, đừng b.ắ.n tên về phía tôi.]

 

5

 

Phong ba ảnh chụp không kéo dài bao lâu, lực chú ý của mọi người sẽ bị chuyện khác dời đi. Thời gian trôi qua, ánh mắt của mọi người cũng dần trở lại bình thường.

 

Tuy rằng Chu Phóng muốn tra ra là ai làm, nhưng đó là địa chỉ IP bên ngoài trường, lăn qua lăn lại cũng tra không, không giải quyết được gì. Chưa nói tới có bao nhiêu tổn thất, kết quả nhưng trong dự liệu.

 

Trong lòng tôi không phải không có phỏng đoán, chỉ là đối phương cũng không nhảy nhót gì, tôi cũng lười tốn thời gian ở trên người người không quan trọng. Chi bằng giải thêm hai bộ đề.

 

Sau khi kết thúc kỳ thi tiếng Anh CET-4 vào cuối tháng mười hai, Giáng sinh cũng đến.

 

Đường phố rất sôi động, nhiều cơ sở kinh doanh đang tổ chức các hoạt động Giáng sinh. Những bài hát Giáng sinh sôi động đang vang lên bên tai tôi, khung cảnh lướt qua trước mắt tôi tràn đầy niềm vui. Vào ngày này thành phố Bắc Kinh cũng nghênh đón trận tuyết đầu mùa, làm cho đêm Giáng sinh càng thêm lãng mạn.

 

Ký túc xá của tôi và Chu Phóng hẹn nhau cùng đi KTV, lúc ra ngoài đón xe Chu Phóng mới bổ sung vào wechat một câu: [... Tần Nhiễm cũng sẽ đi.]

 

Tôi hơi sững sờ, mặc dù vì cô ta mà cam chịu, nhưng có lẽ Chu Phóng vẫn rất muốn giữ liên lạc với Tần Nhiễm, có vẻ như lời nhắc nhở lúc trước của tôi có chút ngu xuẩn.

 

Tôi tự giễu cười sự nhiều chuyện của mình.

 

Hắn lại gửi một tin nhắn khác để giải thích: [Cô ấy nói bạn bè đều có kế hoạch, cô ấy không tiện làm phiền, nhưng cô ấy lại quá cô đơn.]

 

Hai ký túc xá chúng tôi đã đi ra ngoài tụ tập vài lần, mọi người chơi với nhau đều rất tốt, tôi cũng không muốn làm mất hứng của bọn họ, liền trả lời OK.

 

Khi bốn người trong ký túc xá chúng tôi đến, mọi người ở ký túc xá của Chu Phóng và Tần Nhiễm đã chơi ở bên trong, hai người đang ca hát, ba người còn lại đang chơi trò địa chủ.

 

Sau khi chúng tôi gia nhập lại biến thành chơi Thành thật hay Đại mạo hiểm.

 

Chu Phóng là người đầu tiên được chuyển tới, Tần Nhiễm hỏi trước: “Ở đây có người anh thích không?”

 

Cô ta nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, đáy mắt tràn đầy chờ mong.

 

Chu Phóng và cô ta nhìn nhau một lúc, nhếch môi, sau khi uống đủ rồi lựa chọn tự phạt mình ba ly rượu.

 

Những người bạn cùng phòng la ó, còn hắn không thay đổi mà xoay một vòng chai mới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truc-ma-la-trapboy/5.html.]

Cũng không có ai đặc biệt xui xẻo, tỷ lệ mọi người bị chuyển tới chênh lệch không nhiều, chỉ là vừa đến Chu Phóng và Tần Nhiễm, hai người đều sẽ dẫn đầu đặt câu hỏi cho đối phương.

 

Ví dụ.

 

Chu Phóng: “Đoạn tình cảm trước kết thúc khi nào?”

 

Tần Nhiễm: “Lớp 11.”

 

Tần Nhiễm: “Anh sẽ nhai lại cỏ chứ?”

 

Chu Phóng uống rượu.

 

Chu Phóng: “Sau khi tốt nghiệp sẽ về nước chứ?”

 

Tần Nhiễm: “Đương nhiên! Dù sao vẫn còn có người rất quan trọng ở đây.”

 

Tần Nhiễm: “Làm sao có thể tha thứ cho em?”

 

Chu Phóng dừng một chút, mọi người vốn đã c.h.ế.t lặng ngửi ra mùi dưa, ánh mắt trong nháy mắt lóe sáng.

 

Tôi im lặng không lên tiếng nhìn bọn họ không coi ai ra gì thăm dò lẫn nhau, đi qua một bên cầm lấy một ly nước chanh rũ mắt an tĩnh uống.

 

Chu Phóng không trả lời, chỉ nói uống nhiều phải đi vệ sinh.

 

Tần Nhiễm tức giận đuổi theo.

 

Những người con lại đối mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về tôi, là thanh mai trúc mã của Chu Phóng, thăm dò hỏi: “Tình huống thế nào?”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi buông tay: “Như mọi người chứng kiến, như moi người suy nghĩ.”

 

Mọi người: “......”

 

Một hồi lâu hai người cũng không quay lại, lúc điện thoại tới tôi ra khỏi phòng bao tìm một chỗ yên tĩnh để nghe. Sau đó tôi phát hiện ra cuộc trò chuyện của họ ở cầu thang.

 

Qua tấm kính trên cửa, tôi nhìn thấy Chu Phóng đang ép Tần Nhiễm vào tường, có lẽ vì uống rượu nên mặt hắn đỏ bừng.

 

Hắn nghiến răng hỏi: “Thích bắt chuyện với đàn ông khác như vậy sao?”

 

Tần Nhiễm cười khẽ, giơ tay miễn cưỡng ôm lấy cổ hắn: “Người muốn đến gần em, em có cách gì? Thế nào, anh ghen à? Không phải vẫn đùa em như đùa chó con sao?”

 

Trong giọng nói của cô ta còn lộ ra tủi thân: “Vui vẻ thì để ý đến em một chút, không vui thì không nhìn em, có biết là em rất khổ sở hay không? Từ nhỏ đến lớn người trong nhà đều nâng em như nâng trứng, từ khi nào em phải hạ mình đi dỗ một người đàn ông chứ?”

Loading...