Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trúc Mã Là Oan Gia - Chương 6:

Cập nhật lúc: 2024-05-20 19:47:45
Lượt xem: 4,257

16

Năm năm trước, lễ trưởng thành mười tám tuổi của Hạ Văn Hi được tổ chức rất long trọng, xa hoa, mời khách khắp nơi.

Điều bất ngờ nhất là, Hạ lão gia công bố tin tức Hạ gia và Lâm gia kết thông gia.

Lúc đó tôi vừa mới đá vào m.ô.n.g Hạ Văn Hi một cái, liền sững sờ, nhìn bạn bè bên cạnh: "Lâm gia?"

Họ cũng rất kinh ngạc, nhưng tai họ không có vấn đề, liền gật đầu.

Não tôi đã không thể suy nghĩ nổi: "Ai của Lâm gia? Ai đính hôn với Hạ Văn Hi?"

Một người bạn vẻ mặt phức tạp: "Lâm đại tiểu thư, cậu ngốc rồi à? Nhà cậu chỉ có mình cậu là con gái duy nhất mà."

Sét đánh ngang tai.

Năm tia chớp giáng trời.

Kinh thiên động địa.

Tôi không thể tin nổi nhìn người trong cuộc kia.

Rõ ràng, Hạ Văn Hi cũng không biết chuyện này, vẻ mặt hơi hoang mang.

Lúc này, mẹ tôi đã đi đến bên cạnh tôi, giải thích sơ qua hai câu bên tai tôi, liền đẩy tôi và Hạ Văn Hi về phía Hạ lão gia.

Thì ra các bậc trưởng bối đã bàn bạc xong chuyện này từ trước, hoàn toàn không hỏi ý kiến của chúng tôi.

Chẳng trách hôm đó còn mời một số phóng viên, lúc này đang cầm máy quay chĩa vào chúng tôi không ngừng chụp ảnh.

Dưới ánh mắt hiền từ của Hạ lão gia, tôi và Hạ Văn Hi trao nhẫn đính hôn, tay trong tay cười rạng rỡ hạnh phúc.

Không ai biết, tôi sắp bóp nát tay Hạ Văn Hi rồi.

Hạ Văn Hi cười cúi đầu, nhẹ nhàng giúp tôi sắp xếp tóc tai, ghé sát tai tôi, thì thầm:

"Em mà bóp thêm một cái nữa, anh sẽ bắt em phát biểu cảm nghĩ đính hôn trước mặt mọi người đấy."

"..."

Từ khi biết chuyện này đến giờ mới có mười phút, hắn đã nhập vai sâu như vậy rồi sao?

Hạ Văn Hi kéo tay tôi xuống, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Chiều theo bản thiếu gia một chút đi."

"..."

Chiều theo em gái anh.

Ngày hôm sau, các phóng viên nhận tiền liền tung hô rầm rộ.

Tất nhiên trọng điểm không phải là tôi và Hạ Văn Hi trúc mã trời sinh một cặp, mà là hai công ty Hạ gia và Lâm gia lớn mạnh liên thủ.

Lợi ích mang lại không thể đong đếm.

Mục đích của họ đã đạt được.

Nhưng tôi và Hạ Văn Hi kiên quyết không thừa nhận chuyện này, càng nhìn nhau càng ngứa mắt, gặp mặt là cãi nhau, đánh nhau.

Bạn bè thì đều yên tâm, vui vẻ.

"Biết ngay hai người không thể lén lút qua mặt chúng tôi mà yêu nhau, lễ trưởng thành bỗng chốc biến thành tiệc đính hôn, còn tưởng chúng ta chơi trò thật hay thách nữa chứ."

"Đúng vậy, ghép cặp bừa bãi, không thể để hai người họ ở riêng một chỗ, sau này làm sao chung sống được."

"..."

Hạ Văn Hi mặt mày u ám, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Làm kiểu gì? Lại còn tức giận, làm như tôi rất muốn vậy.

Vì vậy tôi mở miệng phụ họa: "Nhẫn đã lấy ra làm đế ly rồi, diễn một vở kịch mà thôi, sau này không được nhắc đến nữa."

"Được rồi, được rồi, không nhắc đến nữa, đừng tức giận."

"Được rồi, sau này chúng tôi sẽ không nhắc đến nữa, hai người đừng có đánh nhau."

Còn Hạ Văn Hi sững sờ, bỗng nhiên đứng dậy, đá vào bàn một cái, sải bước rời đi.

17

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truc-ma-la-oan-gia/chuong-6.html.]

Nhớ lại mọi chuyện, tâm trạng tôi thật phức tạp.

Từ sau lần đó, gần như không có người bạn nào nhắc đến chuyện này, còn độ hot trên mạng cũng nhanh chóng biến mất.

Các bậc trưởng bối không làm quá đáng, thấy hai đứa nhỏ đều không đồng ý, mà mục đích đã đạt được, cũng không nhắc đến nữa.

Dần dần, tôi quên chuyện này đi.

Nhưng Hạ Văn Hi thì không.

Hắn vẫn nhớ.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Nghĩ đến đây, hơi thở của tôi hơi nghẹn lại -- Tại sao chứ?

Tại sao lại nhớ mãi?

18

Buổi chiều, Hạ Văn Hi nói muốn chính thức giao cho tôi công việc đầu tiên.

Tôi nghiêm túc gật đầu: "Nói đi, có cần tôi đến công ty đối thủ làm gián điệp không?"

"Em có bản lĩnh đó sao?" Hạ Văn Hi cười khẩy một tiếng, đưa ipad cho tôi.

Giao diện trên đó, giống hệt giao diện tôi xem trên điện thoại mấy hôm trước.

Cuộc thi thiết kế trang sức do công ty trang sức hàng đầu trong nước tổ chức.

Tôi sững sờ vài giây, ngạc nhiên ngước mắt nhìn.

Hạ Văn Hi cười đặc biệt đẹp trai, ánh mắt dịu dàng.

"Giành giải thưởng về đây."

Hắn dẫn tôi đến một văn phòng khác, cũng rộng lớn như vậy, phong cách thiết kế giống hệt văn phòng của hắn, là kiểu tôi thích.

Trong bình hoa trên bàn cắm những bông hoa hồng trắng tươi tắn.

Sạch sẽ gọn gàng, như vừa mới được dọn dẹp không lâu.

"Sau này đây sẽ là văn phòng của em."

Vậy ra sáng nay nói không có văn phòng riêng, là bởi vì lúc đó chưa dọn dẹp xong sao?

Tôi hỏi: "Em không phải là trợ lý của anh sao?"

Hạ Văn Hi lười biếng dựa vào cửa, gật đầu: "Phải, sau đó thì sao?"

"Đãi ngộ tốt như vậy sao?"

"Có vấn đề gì sao?"

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh: "Công ty chúng ta không liên quan gì đến trang sức, tại sao lại yêu cầu em tham gia cuộc thi thiết kế?"

Hạ Văn Hi xoay người bỏ đi: "Anh không quan tâm, đây là công việc anh giao cho em, hoàn thành cho tốt, không giành được giải thưởng thì biết tay anh."

Tôi đứng im tại chỗ, một lúc sau, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Hạ Văn Hi, anh ấy tốt với tôi quá tốt rồi.

Tôi học đại học ngành thiết kế trang sức cao cấp, đây là ngành tôi đã phải tranh luận rất lâu mới khiến bố mẹ đồng ý, ban đầu họ muốn tôi học kinh tế.

Sau khi tốt nghiệp đại học, ban đầu tôi định đợi có nhiều tác phẩm hơn một chút, sẽ thành lập studio riêng, thương hiệu riêng.

Nhưng không ngờ, gia đình lại gặp biến cố này.

Tôi đã bán hết những tác phẩm có thể bán, đều là những bảo bối tôi tâm huyết hoàn thành, nhưng cũng coi như đã phát huy giá trị.

Cuộc thi thiết kế trang sức lần này có giá trị rất cao, người chiến thắng không chỉ có thể nổi tiếng ngay lập tức, mà còn có cơ hội vào làm việc tại công ty trang sức đó, đây là điều mà vô số thí sinh hằng mong ước.

Ban đầu tôi cũng muốn tham gia, nhưng khoảng thời gian này trải qua quá nhiều chuyện, tâm trạng không thể bình tĩnh lại để sáng tác.

Bây giờ, Hạ Văn Hi lại đưa tay đẩy tôi tiến về phía trước.

Hắn muốn tôi theo đuổi những gì mình muốn.

Tôi bước vào văn phòng này, chú ý đến những bông hoa hồng trắng xinh đẹp kia.

Ý nghĩa của hoa hồng trắng là: Tình yêu trong sáng, thuần khiết.

Tình bạn thời niên thiếu, cùng nhau trưởng thành.

Loading...