Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trọng Sinh Vào Tân Thời Đại - C6

Cập nhật lúc: 2024-07-20 10:48:30
Lượt xem: 1,712

Giáo viên chủ nhiệm nghe cậu ta nói xong, nhìn về phía tôi: “Em Tần Diệu Đồng, em có lời gì muốn nói không?”

Tôi lắc đầu: “Thưa cô, không phải em.”

“Không phải em thì là ai?” Lâm Hạo Thịnh khẳng định chắc nịch, “Cả lớp chỉ có mình em ngồi yên trên ghế!”

Tôi thản nhiên giải thích: “Chỉ là em vừa vặn không sợ rắn.”

“Sao có thể?” Giọng điệu của Lâm Hạo Thịnh rất kích động, cậu ta thề thề thốt thốt nói, “Chắc chắn là cậu cố ý trả thù tôi!”

Tôi cười một tiếng: “Tại sao tôi phải trả thù cậu? Cậu đã làm gì tôi à?”

Lâm Hạo Thịnh ư hử nửa ngày cũng không nói ra được lý do, tôi nhìn giáo viên chủ nhiệm, nói:

“Thưa cô, đây dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, hay là chúng ta xem camera giám sát?”

Camera giám sát.

Công cụ mới mà tôi học được trong quá trình tìm hiểu về thời đại mới.

Thứ rất hay ho.

Chỉ là xem lại camera giám sát của một ngày trước đó, không tra được con rắn là do ai thả vào, ngược lại trong camera giám sát của ngày hôm trước, khi tôi không có mặt ở lớp học, nhìn thấy mấy người Lâm Hạo Thịnh cười híp mắt đặt mấy con sâu róm lên bàn học của tôi.

Tôi thản nhiên nhìn hình ảnh trong camera giám sát, các thầy cô và ban lãnh đạo xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, Lâm Hạo Thịnh thì cả người không được tự nhiên.

Con trai ở độ tuổi này, làm gì có ai là không biết xấu hổ, chỉ là xem mức độ mà thôi.

Bị rắn dọa cho một trận, hiện tại tâm lý cậu ta yếu ớt vô cùng.

Mãi cho đến nội dung camera giám sát sáng nay, đại khái là vào buổi sáng, khi trong lớp học chưa có ai xuất hiện, một con rắn đen tự mình bò vào từ khe cửa, sau khi đi qua mấy cái bàn, đã bò vào trong ngăn bàn của Lâm Hạo Thịnh một cách chính xác.

Lâm Hạo Thịnh xem camera giám sát đến nỗi dựng cả tóc gáy, cậu ta và con rắn đã ở cự ly gần như vậy trong suốt mấy tiếng đồng hồ.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch.

Cậu ấm này ngay hôm đó đã xin nghỉ về nhà, nghe nói là sợ đến phát sốt, buổi tối lớp học còn vắng thêm mấy người, có lẽ là sợ từ đâu đó lại bò ra một con rắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-vao-tan-thoi-dai/c6.html.]

Anan

Sau đó là chuyện phụ huynh học sinh và nhà trường đôi co, nhà trường tổ chức một đợt hành động phòng chống rắn, côn trùng.

Những chuyện này đều không liên quan đến tôi, buổi tối tôi trở về ký túc xá, trên bàn bật đèn học, tôi đang học những bài học còn dang dở.

Một lúc sau, âm thanh sột soạt vang lên, một con rắn nhỏ màu đen tuyền chậm rãi bò lên cổ tay tôi theo ánh đèn, thè lưỡi, nhưng rất ngoan ngoãn đáng yêu.

Tôi khẽ cười một tiếng, dùng ngón tay điểm nhẹ lên đầu nhỏ của nó.

Sau ngày hôm đó, tôi cảm thấy tai mình thanh tịnh hơn rất nhiều, mặc dù Lâm Hạo Thịnh bọn họ vẫn đến lớp đúng giờ.

Nhưng lúc xem camera giám sát, phụ huynh của cậu ta cũng có mặt, hành vi cố ý xúi giục người khác bắt nạt bạn nữ của Lâm Hạo Thịnh khiến hai vị phụ huynh phải nhíu mày.

Gia đình cậu ta, cả cha và mẹ đều là người cầu tiến trong sự nghiệp, thậm chí mẹ cậu ta còn mạnh mẽ hơn cha cậu ta.

Cậu ta đã nhận được bài học, chỉ là tôi không nhận được lời xin lỗi, “Tần Diệu Đồng” cũng không có.

Sau kỳ thi giữa kỳ, thành tích của tôi quả thực có tiến bộ hơn so với trước.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Thời gian ở trường học, tôi không gặp Tần Tư Vũ nhiều lắm, nhưng cô ta là nhân vật nổi tiếng của trường, những tin tức về cô ta mà tôi nghe được chưa bao giờ ngừng lại.

Tham gia cuộc thi nào, đạt giải thưởng gì, hoặc là chuyện giữa cô ta với Hạ Phàm, hoặc là tin đồn giữa tôi với cô ta.

Đến cuối tuần, tôi cũng không muốn về nhà họ Tần.

Muốn tìm cớ để không về cũng không khó.

Tôi bỏ tiền mua vé, đi dạo hết tất cả các buổi triển lãm trong thành phố.

Tôi nhìn thấy rất nhiều thứ còn sót lại trong lịch sử, thậm chí còn tìm thấy cái tên quen thuộc trong một số ghi chép, nhưng cũng có rất nhiều người giống như tôi, đã từng trải qua trong lịch sử, không lưu lại một chữ nào, như dòng suối nhỏ hòa vào dòng chảy của biển cả.

Cho dù là bây giờ, tôi vẫn mang theo tâm trạng phức tạp.

May mắn thay, tôi đã được chứng kiến một Trung Hoa thịnh vượng.

Cho dù đi trên con đường đã từng đi qua, tôi vẫn thường có cảm giác hoang đường như đã trải qua biết bao nhiêu biến đổi.

Chưa đầy trăm năm, sự thay đổi của mảnh đất này là điều mà tôi không dám tưởng tượng trước kia.

Loading...