Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trọng Sinh Vào Tân Thời Đại - C4

Cập nhật lúc: 2024-07-20 10:47:43
Lượt xem: 1,816

4.

 

Tôi và Tần Tư Vũ học cùng trường, chỉ là cô ta học lớp chọn, luôn luôn đứng đầu, hình thành sự tương phản rõ rệt với “Tần Diệu Đồng”.

Mặc dù học cùng trường, nhưng hai chúng tôi cũng không đi cùng một chiếc xe đến trường.

Tôi dựa vào trí nhớ để đến lớp học của mình, vừa bước vào cửa, đã thấy cả lớp vốn đang ồn ào bỗng im lặng.

Sự tồn tại của “Tần Diệu Đồng” trong lớp thực sự không mạnh mẽ như vậy.

Chỉ là thân phận của cô ấy bây giờ rất khó xử, bên ngoài thì nói là con gái nuôi của nhà họ Tần, bởi vì hôn ước của Tần Tư Vũ và Hạ Phàm, Hạ Phàm chỉ nhận Tần Tư Vũ, nhưng nhà họ Hạ thì chưa chắc.

Nếu như thân phận của Tần Tư Vũ bị bại lộ, nhà họ Hạ chưa chắc còn xem trọng cô ta, nhưng chắc chắn cũng sẽ không xem trọng “Tần Diệu Đồng”.

Cho nên nhà họ Tần trong chuyện này, lựa chọn bảo vệ hôn ước, cũng chính là lợi ích.

Nhưng con ruột biến thành con nuôi, về bản chất cũng là không coi trọng “Tần Diệu Đồng”.

“Tần Diệu Đồng” khao khát tình thân, khao khát được thiên vị, nhưng gia đình này thì không có.

Tôi nhận ra bản thân là sự tồn tại tương đối lạc lõng trong lớp học này.

Đây là một trường trung học tư thục, rất nhiều học sinh đang theo học đều có gia cảnh không tệ, nhà họ Tần coi như là một gia đình giàu có khá giả.

Tôi với tư cách là “con gái nuôi”, tự nhiên sẽ có lời đồn đại.

Mấy ngày nay nằm viện xin nghỉ học, không biết từ trong miệng bọn họ truyền ra phiên bản gì nữa.

Tôi cúi đầu, nhìn xuống bàn.

Chữ viết của “Tần Diệu Đồng” không tính là đẹp, tôi còn phải bắt chước chữ viết của cô ấy một thời gian.

“Tần Diệu Đồng.” Có người gọi tôi một tiếng, sau đó trước mắt là một bóng đen, “Nghe nói cậu nằm viện à?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương, là một nam sinh nhuộm tóc màu đỏ.

Tôi chắc chắn ánh mắt mình từ kinh ngạc chuyển thành khó nói thành lời.

Không thể nào thưởng thức nổi.

Thân phận của đối phương thì tôi biết, là một cậu ấm si mê Tần Tư Vũ, tên là Lâm Hạo Thịnh.

“Có chuyện gì?” Tôi biết nguyên chủ của cơ thể này cũng không quen cậu ta.

“Nghe nói cậu muốn đẩy Tần Tư Vũ xuống, kết quả tự mình không cẩn thận ngã cầu thang? Hay là tự cậu cố ý ngã?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-vao-tan-thoi-dai/c4.html.]

Cậu ta nói thẳng, có lẽ cũng không hề nghĩ đến, nếu như lúc này ngồi trong lớp học là Tần Diệu Đồng thật thì có thể chịu đựng được câu hỏi như vậy hay không.

Tôi nhìn thẳng vào mắt đối phương, bỗng nhiên cười một tiếng: “Đúng vậy, tớ cãi nhau với cậu ấy, cãi không lại, quyết định ngã từ trên cầu thang xuống để hãm hại cậu ấy, thế thì sao?”

Lâm Hạo Thịnh không ngờ tới câu trả lời của tôi, những người khác cũng không ngờ tới.

Cậu ta ngẩn người: “Cậu…”

Tôi nói: “Còn chuyện gì nữa không?”

Cậu ta ấp a ấp úng nửa ngày mới nói ra được một câu: “Cậu chỉ là một đứa con gái nuôi, dựa vào đâu mà dám làm vậy?”

Con gái nuôi.

Tôi ngửa đầu ra sau, đánh giá cậu nhóc tóc đỏ trước mặt từ trên xuống dưới, cười khẩy một tiếng: “Cậu đang dùng thân phận gì để đòi lại công bằng cho Tần Tư Vũ? Bạn trai?”

Thiếu niên ở độ tuổi này, không ai là không chịu được kích thích, vì người trong lòng mà bênh vực kẻ yếu, nhưng lại rất dễ bị chọc trúng chỗ hiểm.

Không phải sao, tức giận rồi.

“Cậu có muốn c.h.ế.t không?” Cậu ta vừa dứt lời, bên ngoài có người đi vào.

Là giáo viên chủ nhiệm.

Ánh mắt cô ấy đảo qua một lượt trong lớp học, Lâm Hạo Thịnh cũng tức tối trở về chỗ ngồi của mình.

Sách lịch sử bị tôi lật đi lật lại hết lần này đến lần khác, tôi tìm thấy lịch sử quen thuộc trên đó, cũng nhìn thấy quá khứ xa xưa hơn và rất nhiều điều sau này.

So với sách giáo khoa văn khoa, sách lý khoa trông mới hơn rất nhiều.

Anan

Rất thiên về môn học.

Tôi biết sự phát triển của xã hội này đã vượt xa sức tưởng tượng nghèo nàn của tôi trước kia, trí nhớ của Tần Diệu Đồng có thể cho tôi biết rất nhiều thông tin, nhưng những gì cô ấy không biết, tôi tự nhiên phải tự mình tìm hiểu.

Cả một tuần lễ, tôi đều đắm chìm trong tri thức.

Tôi ý thức được sự lạnh nhạt của những người xung quanh đối với tôi, từ ký ức của "Tần Diệu Đồng", tôi đại khái tìm được một từ để hình dung tình trạng hiện tại của tôi: Bạo lực học đường.

Cả lớp cô lập, giáo viên làm ngơ.

Đại khái là như vậy.

Trong một tuần, tôi đều đang tiêu hóa cảm xúc mà cơ thể này mang lại.

Có đôi khi thậm chí còn không phân biệt được là tôi đang đau lòng hay là cô ấy đang đau lòng.

Tôi tò mò Tần Diệu Đồng kia còn sống hay không, nhưng vẫn không tìm ra lời giải.

Loading...