TRỌNG SINH VẪN MUỐN BÊN EM - CHƯƠNG 5 - Em chỉ cần quay người lại là đủ!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:52:44
Lượt xem: 262

Nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại của Giang Hoài, tôi chần chừ không biết làm gì.

 

Ngay ngày thứ hai sau buổi hẹn hò, anh đã chủ động cầu hôn tôi.

 

Nhưng tôi không thể thoải mái đáp ứng anh như cách anh đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.

 

Thiếu tôi, cuộc sống của Giang Hoài sẽ tốt đẹp hơn.

 

“Anh Giang, anh đã tìm hiểu về hoàn cảnh của tôi, anh nên biết chúng ta không hợp nhau, anh có thể tìm được người tốt hơn.”

 

Tôi thoát khỏi vòng tay anh, vội vã chạy trốn.

 

Chiếc điện thoại trong tay tôi rung lên hai tiếng, tôi không dám nhìn tin nhắn hiện lên.

 

Mãi đến khi rẽ vào một góc khuất, nơi Giang Hoài không thể nhìn thấy tôi nữa, tôi mới dám mở điện thoại.

 

Giang Hoài: Không có lựa chọn nào tốt hơn.

 

Giang Hoài: Nếu em không gả cho anh, bố mẹ anh sẽ sắp xếp cho anh đính hôn với người mà anh chưa từng gặp mặt.

 

Giang Hoài: Họ sẽ chê bai anh vì anh vừa điếc vừa câm……

 

Nghe những lời này, sao lại có cảm giác uất ức đến vậy.

 

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh Giang Hoài đứng một mình cúi đầu, lẻ loi và buồn bã.

 

Trước đây khi ở bên Giang Hoài, tôi tuyệt đối không cho phép người khác lợi dụng việc anh không nghe được để nói xấu anh. Khi gặp trường hợp như vậy, tôi thường trực tiếp giáo dục họ, cho đến khi họ tự nhận ra lỗi lầm và xấu hổ.

 

Nhưng lỡ như người vợ ba mẹ anh chọn lần này không đứng về phía anh thì sao……

 

Không được, không thể mềm lòng.

 

Tôi nghiến răng, cố gắng nở nụ cười và tiếp tục bước đi, nhưng trong đầu lại bất chợt hiện lên những lời nói khó nghe mà người khác từng nói về Giang Hoài.

 

Ví dụ như: đẹp trai thì đẹp trai, nhưng tiếc là một người đ.i.ếc. Tài hoa xuất chúng, nhưng tiếc là một người c.â.m. Dường như việc không nghe được và không thể nói có thể che lấp tất cả những ưu điểm khác của anh.

 

Chỉ còn hai bước nữa là đến trạm xe buýt, tôi dừng bước, hít một hơi thật sâu.

 

Chiếc xe buýt 520 lao vun vút qua tôi, điểm cuối cùng của nó là Sở Dân chính.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-van-muon-ben-em/chuong-5-em-chi-can-quay-nguoi-lai-la-du.html.]

Chiếc xe buýt dừng lại ở bến, vài cặp tình nhân tay trong tay lên xe.

 

Tôi xoay người muốn quay lại tìm Giang Hoài, nhưng lại phát hiện anh đang đứng cách tôi không xa.

 

Thấy tôi quay đầu, nụ cười trên môi anh nở rộ, anh chạy đến nắm lấy tay tôi, và khi cửa xe buýt sắp đóng lại, anh đã kéo tôi lên xe.

 

Chúng tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trên xe có khá nhiều cặp tình nhân, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười hạnh phúc, giống như Giang Hoài.

 

Đôi mắt anh lấp lánh, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mười ngón đan xen, không có ý định buông ra.

 

Nhìn khuôn mặt nghiêng gầy gò, góc cạnh của Giang Hoài, tôi có chút xuất thần.

 

Sao mọi chuyện lại bắt đầu trở nên huyền ảo như vậy.

 

Cũng không biết tên ngốc này vui cái gì, lần đầu tiên gặp đã chủ động nhận nuôi một đứa trẻ, kiếp trước bị hãm hại chưa đủ thảm sao?

 

Tôi hơi dùng sức, cố gắng giằng khỏi tay Giang Hoài, anh lại tăng lực, siết c.h.ặ.t t.a.y cả hai chúng tôi trên đầu gối anh.

 

Anh quay đầu nhìn tôi, còn dùng tay còn lại xoa đầu tôi. Giống như đang dỗ dành tôi ngoan ngoãn.

 

Tôi nhất thời quên phản ứng, đồng tử mở to vì kinh ngạc.

 

Kiếp trước, ngay ngày hôm sau kết hôn với Giang Hoài, tôi đã ngửa bài, nói tất cả mọi chuyện với anh, việc kết hôn với anh chỉ là để thoát khỏi gia đình cậu mợ và chữa bệnh cho mẹ.

 

"Giang Hoài, chúng ta coi như giúp đỡ lẫn nhau, mỗi người lấy một thứ mình cần.”

 

"Tôi sẽ trả lại tiền sính lễ và chi phí điều trị cho anh, coi như bồi thường, chúng ta cũng có thể sống như vợ chồng bình thường, nhưng đừng mong đợi tôi sẽ yêu anh."

 

Lúc đó, tôi đã nói như vậy.

 

Sau đó, anh cố ý giữ khoảng cách với tôi. Theo ấn tượng của tôi, anh luôn lạnh nhạt và xa cách. Rất ít khi lộ ra cảm xúc, càng đừng nói đến việc xoa đầu...

 

Vừa mới xây dựng phòng tuyến tâm lý, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng và âu yếm của anh, nó đã tan vỡ hoàn toàn. Hai bên má tôi nóng bừng, quay đầu lấy điện thoại ra gõ chữ một cách hung hăng, có chút tức giận và xấu hổ.

 

"Tôi còn chưa đồng ý kết hôn với anh đâu!"

 

Giang Hoài trực tiếp lấy điện thoại của tôi, tiếp tục viết.

 

"Em chỉ cần quay người lại là đủ."

 

"Còn lại đều giao cho anh."

Bình luận

1 bình luận

  • Khóc cạn nước mắt với bộ này luôn T^T

    Midori 1 tháng trước · Trả lời

Loading...