TRỌNG SINH VẪN MUỐN BÊN EM - CHƯƠNG 16 + END - Người đã từng thấy ánh sáng, sẽ mãi mãi theo đuổi ánh sáng

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:33:56
Lượt xem: 254

"Cô Hứa, đã quyết định chưa?"

 

Sáng hôm sau, bác sĩ Trương đến thăm khám và hỏi tôi về quyết định cuối cùng.

 

Tôi liếc nhìn Giang Hoài đang im lặng bên cạnh, không nhìn vào ánh mắt buồn bã của anh.

 

"Bác sĩ Trương, tôi không phẫu thuật nữa."

 

Bác sĩ Trương quay sang nhìn Giang Hoài, nhận ra bầu không khí khác thường giữa chúng tôi, ông ấy bảo chúng tôi suy nghĩ kỹ lại và rồi rời đi.

 

Giang Hoài cầm điện thoại đến định cho tôi xem gì đó.

 

Tôi quay đầu đi, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với anh:

 

"Giang Hoài, em đã nói rồi, nếu anh không đáp ứng, em sẽ đợi đến khi anh đáp ứng với em. Cùng lắm em kéo dài hơi thở thêm vài năm nữa, đến lúc em đi rồi, em cũng không quản nổi anh, anh muốn làm gì thì làm."

 

Cuộc trò chuyện ngày hôm qua kết thúc với sự im lặng của Giang Hoài, tôi không nói chuyện với anh suốt một ngày một đêm, muốn ép buộc anh đáp ứng với yêu cầu của tôi.

 

Để Giang Hoài sống tốt ngay cả khi không có tôi bên cạnh, có lẽ đó là ý nghĩa lớn nhất cho việc trọng sinh này của tôi.

 

Khuôn mặt Giang Hoài tái nhợt, hai mắt toàn là tia máu.

 

Anh dùng bàn tay lạnh ngắt nâng lấy khuôn mặt tôi, ép buộc tôi nhìn vào dòng chữ trên điện thoại.

 

"Hứa Tri Ý, trước khi gặp em, thế giới của anh chỉ có vật lý. Thế giới đó rất tốt, nhưng không hoàn chỉnh."

 

"Sự xuất hiện của em như một tia sáng, cho anh thấy hóa ra thế giới này ngoài vật lý còn có nhiều điều khác. Và càng hiểu em, anh càng không thể thoát ra."

 

"Em tha thứ cho anh vì không thể đáp ứng yêu cầu của em, người đã từng thấy ánh sáng, sẽ mãi mãi theo đuổi ánh sáng."

 

"Em không muốn phẫu thuật thì không phẫu thuật, chúng ta sống nốt những năm còn lại thật trọn vẹn..."

 

Hứa Tri Ý cả đời chưa từng trúng số, cũng chưa từng nhặt được tiền, có lẽ vận may cả đời này đều đã dùng để gặp được Giang Hoài.

 

Tôi không biết trả lời anh thế nào, trong chuyện này, anh kiên quyết giữ vững lập trường, không chịu nhượng bộ một chút nào.

 

Không đành lòng nhìn anh tiếp tục cầu xin, tôi nắm lấy tay anh và kéo anh ngồi xuống mép giường.

 

Anh thuận thế ôm lấy tôi vào lòng, như sợ chậm một bước tôi sẽ lại lạnh lùng đẩy anh ra.

 

Tôi cầm lấy điện thoại của anh, dựa vào lòng anh.

 

"Giang Hoài, chúng ta trốn ra ngoài chơi một lát nhé?"

 

Lông mày anh khẽ nhíu lại.

 

"Chỉ một lát thôi..." tôi ôm lấy vai anh nũng nịu.

 

Trong những chuyện nhỏ nhặt như thế này, Giang Hoài vốn dĩ không bao giờ từ chối.

 

Được sự đồng ý của anh, tôi vui vẻ thay quần áo, trốn bác sĩ Trương, lén lút đi ra khỏi bệnh viện cùng anh, đến trung tâm thương mại gần nhất.

 

Nhân lúc Giang Hoài đi mua nước cho tôi, tôi bước vào một cửa hàng trang sức và lấy chiếc nhẫn đã đặt làm từ trước.

 

"Giang Hoài, đưa tay ra đây."

 

Tôi giấu tay ra sau lưng, khi anh đưa tay ra, tôi nhanh chóng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.

 

Tên này, dám mua nhẫn cưới trói buộc tôi, lại không dám mua nhẫn đôi để chính mình đeo chung.

 

Anh không biết rằng tôi cũng yêu anh như anh yêu tôi, cũng sẵn sàng đeo lên tay anh chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-van-muon-ben-em/chuong-16-end-nguoi-da-tung-thay-anh-sang-se-mai-mai-theo-duoi-anh-sang.html.]

Giang Hoài ngẩn người nhìn tay mình, rồi lại nhìn sang chiếc nhẫn đôi tôi đã đeo trên tay.

 

Tôi hắng giọng, lùi lại một bước, đứng trước mặt anh, rồi làm lại cử chỉ như anh đã làm lúc chúng tôi đăng ký kết hôn ở Sở Dân Chính.

 

"Giang, Hoài." Giọng tôi vang dội.

 

"Em, yêu, anh."

 

Ban đầu, tôi định đợi đến sau phẫu thuật mới nói với anh, nhưng tôi lại sợ mình không tỉnh dậy được.

 

Trước đây, tôi nghĩ rằng nếu không tỉnh dậy được, việc bày tỏ tình cảm chỉ khiến anh thêm phiền não.

 

Nhưng hai ngày nay, tôi đã suy nghĩ thấu đáo.

 

Nếu tôi là người cần tình yêu để sống, thì Giang Hoài cũng vậy.

 

Giang Hoài nhìn tôi, trong mắt anh lấp lánh nước. Anh đưa tay nắm lấy tay tôi, khóe miệng cong lên một nụ cười có chút méo mó.

 

"Giang Hoài."

 

Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười và nói với anh bằng ngôn ngữ ký hiệu:

 

"Bây giờ, với danh nghĩa của tình yêu, em trói buộc anh và ra lệnh cho anh thay mặt Hứa Tri Ý sống thật tốt."

 

"Anh đã là người yêu được Hứa Tri Ý công nhận, vậy nên dù sau này có một mình, anh cũng phải ăn uống đầy đủ, sống tốt, không được phép dễ dàng kết thúc cuộc sống của mình."

 

Khóe miệng Giang Hoài mím chặt, ánh mắt nhìn tôi đầy tuyệt vọng và bi thương, tôi không để lại cho anh bất kỳ đường lui nào.

 

Anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, miết chặt vào nơi khắc tên viết tắt của chúng tôi hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu.

 

"Anh đồng ý."

 

"Nhưng Hứa Tri Ý cũng phải hứa với Giang Hoài, nhất định phải tỉnh dậy, không được để Giang Hoài một mình cô đơn suốt đời."

 

Nước mắt nóng hổi trào dâng trong mắt tôi, tôi gật đầu mạnh mẽ, "Được."

 

Chúng tôi hứa với nhau sẽ cố gắng hết sức để sống sót.

 

Trở lại bệnh viện, bác sĩ Trương tức giận mắng chúng tôi một trận.

 

Ca phẫu thuật được sắp xếp vào hai ngày sau.

 

Trước khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, tôi đưa ngón út ra với Giang Hoài.

 

Anh cũng đưa ngón út ra, chúng tôi một lần nữa móc ngoéo, không được quên lời hứa của mình.

 

Nằm trên bàn mổ, thuốc mê chưa ngấm, dù đã không còn lo lắng gì nữa, nhưng tôi vẫn không yên tâm, lỡ Giang Hoài ngốc này không tuân thủ theo lời hứa thì sao.

 

Đèn trên đầu đột nhiên sáng lên, rất chói mắt.

 

Tôi nhắm mắt, chìm vào bóng tối......

 

-------------------------------------------------------------

 

"Giang tiên sinh, anh khóc gì vậy?"

 

"Em tỉnh rồi, anh vui mừng."

 

"Giang tiên sinh, thật ngại quá, e rằng cả đời này sẽ làm phiền anh rồi."

 

"Là vinh dự của anh, Giang phu nhân."

 

—— Hết ——

Bình luận

1 bình luận

  • Khóc cạn nước mắt với bộ này luôn T^T

    Midori 1 tháng trước · Trả lời

Loading...