TRỌNG SINH VẪN MUỐN BÊN EM - CHƯƠNG 12 - Mẹ ơi, anh ấy rất tốt.

Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:52:33
Lượt xem: 194

Trên đường trở về, tôi hỏi Giang Hoài là làm sao anh biết đến nơi này, anh nói trước đây anh đã đến một lần.

 

"Chẳng lẽ giáo sư Giang còn đến cầu bùa bình an cho người khác nữa sao?"

 

Tôi trêu chọc anh, muốn nhìn anh đỏ mặt.

 

Thật sự là Giang Hoài sau khi trọng sinh trở nên quá mức bá đạo, hiếm khi có dịp nhìn thấy anh luống cuống tay chân.

 

Tiếc là anh không hề cho tôi cơ hội đó, ánh mắt anh khẽ động, nhìn tôi trực diện và nồng nhiệt, không hề che giấu.

 

"Không có ai khác, từ trước đến nay chỉ có em."

 

Lòng tôi nóng hổi, như một ấm nước sôi ùng ục sủi bọt.

 

Mãi một lúc sau mới phản ứng lại, lại bị anh hạ gục rồi.

 

Tôi không cam tâm, thở dài cảm khái, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay Giang Hoài.

 

"Thật nhớ nhung lúc trước, chỉ cần một hành động của em là khiến cho người nào đó rung động đến mức hồn bay phách lạc, mặt đỏ tía tai, giờ đây như vợ chồng già rồi, không còn cơ hội này nữa."

 

Anh ngẩn ra, rồi lắc đầu bật cười.

 

Trên chiếc xe buýt ồn ào náo nhiệt, một bàn tay ấm áp lặng lẽ bao phủ mu bàn tay tôi, đặt lòng bàn tay tôi lên vị trí trái tim anh.

 

Qua lớp áo thun cotton trắng, tôi có thể cảm nhận được trái tim của Giang Hoài đang đập mạnh mẽ.

 

Hình như có hơi nhanh.

 

Một, hai... Nhịp tim tôi cũng bắt đầu hòa cùng nhịp đập của anh.

 

Lúc này, điện thoại tôi rung lên, là tin nhắn của anh:

 

Giang Hoài: "Trái tim anh rung động vì em hàng nghìn hàng vạn lần."

 

Hơi thở tôi nghẹn lại, đầu óc choáng váng, theo bản năng quay đầu nhìn anh.

 

Anh cũng vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho tôi thấy một bên tai đỏ ửng.

 

Tôi nghĩ mình cũng chẳng khá hơn là bao, tai và má nóng ran nhắc nhở tôi về từng chữ mà tôi vừa đọc.

 

Lặng lẽ quay đầu sang hướng khác, hai chúng tôi như đôi tình nhân mới yêu, tay trong tay nhưng lại ngại ngùng không dám nhìn nhau.

 

Giang Hoài sau khi trọng sinh, nắm giữ quyền chủ động trong tình yêu, như muốn nói hết những lời yêu thương mà kiếp trước chưa nói được.

 

Còn tôi, có lẽ cũng hơi biến thái, chẳng hề có sức đề kháng với những lời ngọt ngào đến mức sến súa này, thậm chí còn thích thú vô cùng.

 

Đây chính là Hứa Tri Ý, cần rất nhiều, rất nhiều tình yêu, cần một tình yêu mãnh liệt và không che giấu.

 

Ngay cả khi đến trước giường bệnh của mẹ, tôi cũng nói vậy.

 

Vốn dĩ chiều hôm qua tôi đã muốn đến thăm mẹ, nhưng sau đó bị Giang Hoài khuấy đảo trôi qua.

 

Đến trước cửa phòng bệnh, trái tim tôi lại bất chợt run lên.

 

Dù sao trong ký ức của tôi, mẹ đã rời xa rất lâu rồi, mọi chuyện xảy ra hiện tại như một giấc mơ.

 

Tôi lo lắng rằng một khi mở cửa, giấc mơ này sẽ tan biến.

 

Giang Hoài vỗ vai tôi, "Mẹ chắc chắn nhớ em lắm, vào thăm mẹ đi."

 

Tôi hít một hơi thật sâu, run rẩy mở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-van-muon-ben-em/chuong-12-me-oi-anh-ay-rat-tot.html.]

 

Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng các thiết bị y tế hoạt động.

 

Tôi bước đi vài bước, ngước lên nhìn khuôn mặt hiền dịu, thanh thản nằm trên giường bệnh, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

 

Giang Hoài không đi vào, anh nhẹ nhàng khép cửa từ bên ngoài.

 

Tôi đứng yên nhìn mẹ, khóc nức nở như một đứa trẻ lạc đường vừa tìm được đường về nhà.

 

Mười năm trôi qua, tôi từ một cô bé trở thành người phụ nữ trưởng thành, nhưng mẹ vẫn đẹp như ngày nào.

 

Trước đây, đầu óc tôi luôn bị lấp đầy bởi những khoản nợ của bố, chi phí điều trị cho mẹ, học phí và sinh hoạt phí của bản thân. Mỗi ngày mở mắt ra, nhắm mắt lại, tôi chỉ nghĩ đến cách kiếm thêm tiền, chẳng có thời gian để ngắm nhìn mẹ, trò chuyện cùng mẹ.

 

Sau đó, tôi không còn cơ hội nữa.

 

Tôi bước lên, nắm lấy tay mẹ.

 

Đầu ngón tay mẹ có một lớp chai mỏng, đó là dấu vết của những năm tháng làm việc không quản ngày đêm.

 

Khi bố còn sống, mẹ hoàn toàn không cần đụng tay vào nước.

 

Bố mẹ rất yêu thương nhau, cũng rất yêu thương tôi.

 

Vì vậy, sau này khi mẹ mất, đối với tôi là một cú sốc vô cùng lớn, như trời sập xuống vậy.

 

Tôi cảm thấy trên thế giới này không còn ai yêu thương Hứa Tri Ý nữa.

 

Ngay sau đó, tôi nhận được tin dữ mình mắc bệnh hiểm nghèo.

 

Con người trong hoàn cảnh như vậy, theo bản năng sẽ tìm kiếm sự giải thoát, thậm chí tôi còn không có ham muốn sống sót.

 

Không ai yêu tôi, cũng không ai quan tâm đến tôi, tôi ra đi cũng chẳng ai hay biết......

 

Nhưng giờ đây, tôi biết vẫn còn một người, anh ấy yêu Hứa Tri Ý, yêu rất nhiều.

 

Và tôi cũng yêu anh ấy.

 

Có lẽ đã rất lâu rồi, có thể là từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đỏ mặt, cũng có thể là khi anh ấy không chút do dự đồng ý cưới tôi.

 

Trước đây, vì Giang Hoài là do cậu mợ giới thiệu, tôi không thể vượt qua rào cản trong lòng, dù thích anh ấy vẫn một tay đẩy anh ra xa.

 

Sau đó lại cảm thấy có thể anh ấy cũng không có cảm giác gì với tôi, thêm vào lúc đó tôi bận rộn với cuộc sống, căn bản không cảm thấy mình xứng đáng với một người tốt như vậy, vì vậy ngay cả khi ở dưới cùng một mái nhà cũng không nói lời nào.

 

Bây giờ nghĩ lại, chúng tôi thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

 

Nắm tay mẹ, tôi kể lại cho mẹ nghe tất cả những gì đã trải qua trong suốt thời gian vừa rồi.

 

"Mẹ ơi, anh ấy rất tốt."

 

Tôi gối đầu lên tay mẹ, tưởng tượng bàn tay mẹ vuốt ve mái tóc tôi.

 

Mẹ là một người rất cởi mở và trực tiếp trong chuyện tình cảm, từ khi tôi năm tuổi mẹ đã khuyến khích tôi đi theo đuổi những anh chàng đẹp trai.

 

Nếu mẹ còn sống, chắc chắn mẹ sẽ bảo tôi nhanh chóng nói cho Giang Hoài biết tình cảm của tôi dành cho anh ấy.

 

Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa thể làm vậy.

 

Đối với căn bệnh của mình, tôi luôn lo lắng, nếu không thể chữa khỏi, tôi thà để anh ấy nghĩ tôi là người bạc tình bạc nghĩa, dù có c.h.ế.t cũng không quá đau lòng.

 

Nếu có thể chữa khỏi......

 

"Mẹ ơi, đợi con chữa khỏi bệnh rồi sẽ nói cho anh ấy biết."

Bình luận

1 bình luận

  • Khóc cạn nước mắt với bộ này luôn T^T

    Midori 1 tháng trước · Trả lời

Loading...