Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Vả Mặt Chồng Tra Nam - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-10 15:15:58
Lượt xem: 197

Trên đời này, tất cả mọi người đều có thể không hiểu tôi, thậm chí mắng tôi, trách tôi, tôi đều không oán không trách.

 

Nhưng duy chỉ có Thẩm Như Cảnh là tôi không thể tha thứ.

 

Là nó khiến cho tôi ở trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời trở thành kẻ cô độc, không còn ai bên cạnh.

 

Trở thành một người ngu ngốc đáng thương từ đầu đến cuối.

 

Đúng thời gian đã hẹn, tôi đi đến cục dân chính.

 

Thẩm Hạc Chi sắc mặt tái nhợt, người cũng gầy đi rất nhiều, đôi môi cũng nổi lên một tầng da c.h.ế.t màu trắng, quầng mắt xanh đen, giống như là một người bệnh lâu ngày.

 

Dường như chỉ cần một ngọn gió thổi qua, anh ta sẽ sụp đổ.

 

“Khương Ninh, chúng ta thật sự phải đi đến bước này sao?”

 

Tôi mím môi nhìn về phía xa.

 

Anh ta dường như còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói: "Em kịp thời ngăn chặn tổn hại là đúng, anh đúng là không biết chắc chắn bệnh tình này của mình. Không nên làm em chậm trễ.”

 

Nhân viên công tác hỏi anh ta: "Anh suy nghĩ kỹ chưa?”

 

Trong mắt anh ta hiện lên một tia lưu luyến, sau đó trầm mặc gật đầu.

 

Khi dấu mộc ấn xuống cũng là lúc hoàn toàn kết thúc mối nghiệt duyên cuộc đời này của chúng tôi.

 

Mặc kệ anh ta thật sự không muốn ly hôn với tôi hay là sợ tôi vạch trần thân thế của Thẩm Như Cảnh.

 

Tôi cũng không muốn truy cứu nữa.

 

Đi ra khỏi cục dân chính, chiếc xe thể thao của Phó Duật Niên đã dừng ở phía đối diện đường.

 

Trước khi chia tay, Thẩm Hạc Chi nói với tôi một câu cuối cùng.

 

Anh ta nói, Lục Nghiễn Cảnh chỉ là tình cảm thời trẻ, là quá khứ.

 

Từ nay về sau anh ta sẽ nuôi dưỡng Thẩm Như Cảnh thật tốt, sẽ không liên quan gì đến cô ta nữa.

 

Dáng vẻ chân thành tha thiết kiên định kia so với Thẩm Hạc Chi lúc 80 tuổi giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.

 

12

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-va-mat-chong-tra-nam/chuong-10.html.]

Nửa năm sau, bộ phim của chúng tôi được phát hành, đạt được thành công lớn.

 

Trong tiệc mừng công, Phó Duật Niên kích động ôm lấy tôi, quay quanh vài vòng tại chỗ.

 

“Ninh Ninh, hoan nghênh trở về, đây mới thật sự là em. Anh biết em sẽ thành công.”

 

Tôi thét đến chói tai, đầu óc choáng váng, không ngừng đánh anh.

 

"Mau thả em xuống, không phải anh cũng kiếm được đầy bồn đầy bát hay sao?"

 

Trần Hàm giễu cợt anh, đầu tư thành công lớn, có phải cũng nên quay về Úc rồi không, lúc chia hoa hồng sẽ không thể thiếu anh.

 

Nửa năm nay, tôi ở phòng làm việc chịu đựng bao lâu, anh cũng ở bên cạnh bấy lâu, thậm chí còn chuyển văn phòng của mình tới đây.

 

Nhân viên công tác đều trêu ghẹo anh, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nhà đầu tư nào nghiêm túc phụ trách dự án như vậy.

 

Thậm chí bọn họ còn lén lút bàn luận, có phải Phó gia đã phá sản rồi không, phải dựa vào khoản đầu tư này để đông sơn tái khởi.

 

Anh nghe được còn mỉm cười trả lời, chuyện lấy vợ còn chưa giải quyết xong, không còn mặt mũi trở về gặp bố mẹ.

 

Nhưng nửa năm nay, trong giới giải trí xa hoa trụy lạc, thật sự không có một tin đồn tình cảm nào của anh.

 

Sau đó, mọi người mới nhìn ra được hoá ra mục tiêu của anh là tôi.

 

Tôi bắt đầu mơ màng, không thể tin được.

 

Tôi không nghĩ tới bức thư tình thời niên thiếu kia mười mấy năm sau vào ngày hôm nay đã biến thành sự theo đuổi nhiệt tình của anh.

 

Trần Hàm lén hỏi tôi có thể chấp nhận anh hay không, tôi lại theo bản năng hỏi ngược lại: “Thật sự có người yêu tôi sao?”

 

Cô ấy sửng sốt, không biết nên khóc hay nên cười, gõ trán tôi một cái: "Nhà sản xuất vĩ đại của tôi ơi, hiện tại cậu có giá trị hơn trăm triệu tệ, cậu đang đùa tôi sao?"

 

Lúc đó tôi mới kịp phản ứng. 

 

Ồ.

 

Bây giờ tôi mới 27 tuổi, đáng lẽ nên ôm ảo tưởng theo đuổi tình yêu, tràn đầy nỗ lực, tin tưởng rằng nếu luôn kiên trì thì sẽ được báo đáp.

 

Nhưng trải qua kiếp trước, sống suốt bốn mươi mấy năm tình yêu ở nơi hoang mạc nhân sinh, nhận định là mình không đủ tốt mới không đáng được yêu, cả đời mơ mơ hồ hồ, chịu đựng vất vả cuối cùng thân già cũng không thu hoạch được gì.

 

Cho nên, tôi nói với Phó Duật Niên, muốn tôi tin tưởng anh yêu tôi, có lẽ phải cần một thời gian rất dài.

 

Anh nói không sao, anh sẽ chờ.

Loading...