Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Về Báo Thù - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-10-03 23:35:34
Lượt xem: 384

16

 

Tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi.

 

May mắn là ta đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, biết chỗ nào là tạm thời an toàn.

 

Ta núp dưới một chiếc ghế, quan sát xung quanh.

 

Ngay khi đám người áo đen xuất hiện, Vũ Lâm quân đã vây quanh Hoàng thượng lại.

 

Bên cạnh Thái hậu cũng có nhiều vệ sĩ.

 

Nhưng đám thích khách rõ ràng nhắm vào Hoàng thượng, vì vậy khu vực gần Hoàng thượng cũng trở thành nơi nguy hiểm nhất.

 

Thậm chí Thái hậu và đội vệ sĩ cũng bị đám người áo đen tấn công, buộc phải chạy vào rừng lánh nạn.

 

Ngược lại, những vị đại thần có phẩm cấp thấp như ta lại ít gặp nguy hiểm hơn.

 

Dẫu vậy, Tam công chúa vẫn sợ đến mức khóc thét: "Hoài Sơn, cứu ta! Mau đưa ta chạy đi!"

 

Mọi người xung quanh đang tìm cách thoát thân, Thẩm Hoài Sơn liền bế Tam công chúa chạy thẳng.

 

Ta cũng nhân cơ hội lẻn vào rừng.

 

Theo con đường ở kiếp trước, trong lúc nguy hiểm nhất ta đã đỡ cho Thái hậu một đao.

 

Sau đó cõng Thái hậu đang bị ngất xỉu đi suốt một ngày một đêm.

 

Không thể để những khổ cực của ta trở thành vô ích, ta ấn mạnh tay vào nhân trung của Thái hậu, cố tình làm bà tỉnh lại.

 

"Thái hậu nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh rồi. Người đừng lo lắng, dù có mất mạng, thần cũng sẽ bảo vệ người an toàn!

 

"Vết thương trên người nương nương, thần đã hái thảo dược đắp lên và băng bó cẩn thận rồi."

 

Thái hậu tỉnh lại, nhìn xuống vết thương đã được băng bó kỹ lưỡng, rồi lại nhìn vết thương còn đang chảy m.á.u trên người ta, trong lòng cảm thấy vừa đau xót vừa cảm kích:

 

"Ngươi tên là gì? Ai gia sẽ trọng thưởng cho ngươi."

 

Ta liên tục lắc đầu: "Tên tuổi không quan trọng, quan trọng là long thể của Thái hậu không bị nguy hại. Thần đỡ nhát d.a.o này cũng không phải là vô ích!"

 

Thực ra, ta đã mặc giáp sẵn từ trước và mang theo kim sang dược.

 

So với lần bị thương ở kiếp trước, vết thương lần này chỉ như gãi ngứa.

 

Ta tiếp tục cõng Thái hậu ra khỏi rừng rậm.

 

Khi đã đưa Thái hậu trở về an toàn, ta im lặng rời đi mà không nói một lời.

 

17

 

Khi ta về đến trại của mình, thứ ta nhận được ta vẫn là cái tát của Thẩm Hoài Sơn.

 

"Tiện nhân, nàng đã biến mất cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc là đã đi đâu?

 

"Chẳng lẽ nàng nhân lúc hỗn loạn để tư tình với gian phu, phong lưu vui vẻ?"

 

Ta né sang một bên, giọng điệu đầy giễu cợt: "Không phải chàng đã thấy rõ rồi sao?"

 

Kiếp trước, hắn cũng cố tình hỏi một câu hỏi trong khi đã biết thừa câu trả lời.

 

Hắn cố ý buộc tội ta tư thông, khiến ta hoảng sợ, rồi ôm ta vào lòng an ủi, nói là lo lắng cho thanh danh của ta.

 

Nhưng thực chất là để cướp công lao cứu giá của ta!

 

Đánh một cái tát rồi đưa một quả táo ngọt.

 

Thẩm Hoài Sơn lúng túng nói: "Ta biết cái gì? Dù nàng có cứu được Thái hậu đi nữa, cũng không rửa sạch nghi ngờ nàng tư thông!"

 

"Tử Tân, đi ra ngoài cả đêm không về, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, thì thanh danh của nàng sẽ bị ảnh hưởng."

 

"Chi bằng như thế này, nàng nhường công lao cứu giá cho ta. Là nam nhân, ta không sợ những lời đàm tiếu, nàng cũng có thể giữ gìn sự trong sạch, chẳng phải rất tốt sao?"

 

Ta lạnh lùng cười: "Chàng nghĩ vậy là vì muốn tốt cho ta?"

 

Thẩm Hoài Sơn gật đầu liên tục.

 

Ta lùi lại một bước: "Được, nhường cho chàng đấy."

 

Thẩm Hoài Sơn lập tức chạy đi nhận công lao.

 

Nhưng hắn không biết, dù Thái hậu có hôn mê suốt quá trình, thì bà đã tỉnh lại giữa chừng.

 

Và ta còn có một bất ngờ lớn hơn dành cho hắn.

 

18

 

Trước doanh trại của Hoàng thượng, bóng dáng trong bộ hoàng bào vàng rực đứng trên đầu Thẩm Hoài Sơn.

 

"Trẫm hỏi ngươi, ngươi nói ngươi đã cứu Thái hậu?"

 

Thẩm Hoài Sơn phấn khởi đáp: "Đúng vậy, bệ hạ. Dù trải qua nguy hiểm, nhưng cuối cùng thần cũng đưa Thái hậu trở về bình an!"

 

Nghe xong, sắc mặt Hoàng đế không có chút vui mừng nào.

 

Trước đó khoảng một canh giờ, thái y đã bẩm báo rằng trên thân thể Thái hậu có nhiều vết thương do đao, tất cả đều đã được đắp bằng thảo dược để cầm máu.

 

Nếu đã đắp thuốc, thì ắt phải cởi bỏ y phục, những thứ nên thấy hay không nên thấy đều đã được nhìn thấy hết.

 

Hơn nữa, một số thảo dược phải nhai trong miệng mới có thể phát huy tác dụng rồi đắp lên.

 

Hoàng đế có lẽ không ngờ rằng có ngày mình phải bảo vệ thanh danh của Thái hậu!

 

Ta đứng nhìn từ xa, cũng có thể thấy rõ nét mặt không hài lòng của Hoàng đế.

 

Nhưng Thẩm Hoài Sơn vẫn hoàn toàn không hay biết gì, chìm đắm trong mộng tưởng thăng quan tiến chức.

 

"Người đâu, Thẩm Hoài Sơn có công cứu giá, phong làm Thẩm bá công!"

 

Chưa kịp để Thẩm Hoài Sơn nhận chỉ tạ ơn, Hoàng đế tiếp tục nói: "Nhưng hắn bất kính với Thái hậu, làm tổn hại đến long thể, ban chết!"

 

Ta không nhịn được, liền "phụt" một tiếng cười thành tiếng.

 

May mà bên cạnh có một nam tử đội mũ ngọc, ta liền vội vàng thu lại nụ cười.

 

Một khắc thiên đường, một khắc địa ngục.

 

Thẩm Hoài Sơn vạn lần không ngờ rằng đi lĩnh công lại thành ra đi lĩnh án tử, hắn hoảng sợ đến mức quỳ gối đập đầu xuống đất "bịch bịch":

 

"Bệ hạ xin tha mạng! Thần tuyệt đối không dám làm tổn hại đến long thể của Thái hậu, mong bệ hạ minh xét!"

 

Ngay khi Thẩm Hoài Sơn sắp bị kéo đi, tiếng hét của Tam công chúa vang lên: "Phụ hoàng, xin người hãy dừng lại!"

 

Thấy Tam công chúa đang lao đến, ta quay đầu lại, từ xa Thuần tiểu thiếp khẽ gật đầu với ta.

 

Một vở kịch hay sắp bắt đầu.

 

19

 

Tam công chúa quỳ xuống, ôm lấy chân Hoàng đế, khóc lóc cầu xin: "Phụ hoàng, người không thể g.i.ế.c hắn. Hắn có công cứu giá, là công thần!"

 

Hoàng đế vốn dĩ chẳng ưa gì cô công chúa mà ông coi như người vô hình này, liền đá văng nàng ra: "Ngươi nói bậy bạ gì thế? Hoàng gia uy nghiêm sao có thể để ngoại thần nhục mạ. Người đâu..."

 

Tam công chúa sợ hãi liền tung đòn quyết định: "Nhi thần đã có cốt nhục của Thẩm đại nhân!"

 

Một lời nói của công chúa đã khiến cả đại điện bàng hoàng.

 

Hoàng đế tát mạnh vào mặt Tam công chúa: "Ngươi thật là ngông cuồng!"

 

Sau đó, ông phẫn nộ nhìn quanh, nơi nào ánh mắt ông lướt qua, các đại thần liền đồng loạt quỳ xuống.

 

Trước khi Hoàng đế nhìn đến, ta đã quỳ xuống.

 

Qua khóe mắt, ta thấy nam tử đội mũ ngọc vẫn đứng thẳng. Vì quá sợ hãi, ta vội kéo mạnh quần hắn, khiến hắn lập tức quỳ xuống theo.

 

Hắn vừa kéo quần vừa quỳ xuống, mắt đầy giận dữ và ngạc nhiên.

 

"Nhìn cái gì? Ta đang cứu ngươi đấy, không thấy Hoàng thượng đang tức giận sao?"

 

Nam tử mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

 

Ta cũng chẳng còn thời gian bận tâm đến hắn, chỉ lén lút ngẩng đầu nhìn phản ứng của Hoàng thượng.

 

Cơn giận của thiên tử có thể khiến trăm ngàn người phải nằm xuống.

 

Nhưng lần này, đối tượng của cơn giận lại chính là nữ nhi của ông.

 

Thêm vào đó, trước mặt bao nhiêu đại thần và mệnh phụ, nếu xử lý không khéo, danh dự của hoàng gia sẽ bị tổn hại nặng nề!

 

"Người đâu, Tam công chúa vì quá sợ hãi mà mất trí, đưa vào Tông Nhân phủ."

 

Tam công chúa vẫn luôn bảo vệ Thẩm Hoài Sơn, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Hoàng đế, mặt mũi tèm lem nước mắt: "Không! Con không điên! Con và Thẩm Hoài Sơn thật lòng yêu nhau! Phụ hoàng, xin người thành toàn cho con! Từ nhỏ người đã không quan tâm đến con, giờ đền bù cho con một phò mã thì có gì to tát?

 

"Chẳng lẽ chỉ có Cửu muội mới xứng đáng làm nữ nhi của người, còn con thì không sao?"

 

Thái giám bên cạnh hít một hơi lạnh, không nhịn được mà khuyên: "Công chúa, ngài bớt lời lại đi."

 

Tam công chúa quay sang quát lớn: "Ngươi chỉ là thái giám, hiểu gì mà nói? Câm miệng!"

 

Thái giám vội thu lại ánh mắt thương hại, lập tức im lặng.

 

Hoàng đế đang trong cơn thịnh nộ bỗng chuyển sang rất bình tĩnh, giọng nói đầy lạnh lùng: "Ý của ngươi là trẫm đã đối xử không tốt với ngươi?"

 

Tam công chúa không dám trả lời, nhưng trong lòng ngầm thừa nhận.

 

"Ngươi có biết Thẩm ái khanh đã có chính thê? Ngươi gả đến đó làm thiếp hay sao? Thật là hoang đường!"

 

"Hu hu hu, phụ hoàng, xin người giúp con, giúp con đi!"

 

Tam công chúa bám riết không buông, mặt Hoàng đế càng lúc càng trầm xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-tro-ve-bao-thu/phan-3.html.]

Ngay lúc tình thế đang bế tắc, ta chủ động đứng lên, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế:

 

"Hoàng thượng vạn tuế, thần nữ vốn là thê tử trước của Thẩm đại nhân, nhưng từ ba tháng trước, tình cảm giữa chúng thần đã chấm dứt, hai chúng thần đã âm thầm hoà ly. Nhưng vì thần nữ lưu luyến vinh hoa phú quý, nên chưa dám công khai, mong bệ hạ thứ tội!"

 

Sắc mặt Hoàng đế lúc này mới dịu đi đôi chút.

 

Tuy nhiên, tất cả mọi người, kể cả Hoàng đế, đều không tin lời ta nói.

 

Nguyệt

Ai cũng cho rằng ta vì bảo toàn danh dự cho hoàng thất mà nói dối trước mặt mọi người.

 

Thẩm Hoài Sơn lúc này lại thở phào nhẹ nhõm, nhìn ta với ánh mắt đầy cảm kích.

 

Tam công chúa càng thêm điên cuồng: "Phụ hoàng, người nghe thấy rồi đấy! Bọn họ đã sớm hoà ly, con và Hoài Sơn mới là danh chính ngôn thuận ở bên nhau!"

 

Hoàng đế đầy thất vọng, quyết định thuận theo ý nữ nhi đã làm cho người mất mặt, tùy tiện chỉ định một ngày và ban hôn.

 

Khi vui vẻ, con người thường không giấu nổi sự phô trương.

 

Tam công chúa chính là ví dụ điển hình: "Tạ ơn phụ hoàng! Hoài Sơn đã cứu Hoàng thái hậu, xin người hãy ban cho chàng một phần thưởng xứng đáng!"

 

Ta đứng bên cạnh âm thầm mỉa mai, "phần thưởng xứng đáng" nghĩa là gì? Chẳng lẽ ý nàng là trước giờ phần thưởng của Hoàng thượng không công bằng?

 

Quả nhiên, Hoàng đế nổi giận: "Dù là trừng phạt hay là ân huế, tất cả đều là ân điển của trẫm, sao lại không công bằng? Thẩm Hoài Sơn dù có công cứu Thái hậu, nhưng..."

 

Chưa nói hết câu, một cung nữ từ bên cạnh Thái hậu vội vã bước tới.

 

"Thái hậu nương nương có chỉ, nhanh chóng tìm ra nữ ân nhân đã cứu giá, không được sai sót."

 

Thẩm Hoài Sơn như bị sét đánh, ngây người tại chỗ, kinh hãi nhìn ta.

 

20

 

Hoàng đế lúc này mới sực tỉnh: "Ân nhân là nữ sao? Không phải nam ư?"

 

Cung nữ đáp: "Tâu bệ hạ, Thái hậu nói rằng ân nhân là một nữ nhi hơn hai mươi tuổi!"

 

Tam công chúa kích động phản bác: "Không thể nào! Chắc chắn là Hoàng tổ mẫu quá sợ hãi nên nhìn nhầm rồi."

 

"Im miệng!" Hoàng đế quát.

 

Ông không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã hiểu rõ tình hình, ánh mắt liền chuyển về phía ta.

 

Lúc này, một vị phu nhân quyền quý đứng xem từ nãy đến giờ không nhịn được mà lên tiếng: "Chẳng lẽ ta nhìn nhầm? Lúc Thái hậu gặp thích khách, ta chỉ thấy Thẩm phu nhân, à không, là Vân tiểu thư, chạy vào rừng. Còn Thẩm đại nhân thì bế Tam công chúa chạy nhanh như thỏ."

 

Có nhân chứng.

 

Hoàng đế trực tiếp hỏi: "Thẩm Hoài Sơn, trẫm hỏi ngươi lần nữa, có phải ngươi đã cứu Thái hậu?"

 

Thẩm Hoài Sơn sợ hãi, liên tục dập đầu: "Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng!"

 

Hoàng đế tức giận, đá một cái khiến Thẩm Hoài Sơn lật ngửa: "To gan, dám lừa trẫm!

 

"Nếu không phải nể tình ngươi là phò mã của hoàng gia, trẫm đã c.h.é.m ngươi thành từng mảnh!

 

"Người đâu, cởi bỏ quan phục của hắn, vĩnh viễn không được bước chân vào triều đình!"

 

Ta không khỏi run rẩy. Ta vốn nghĩ chỉ có thể khiến Thẩm Hoài Sơn bị giáng chức, không ngờ Hoàng đế lại thẳng tay đuổi hắn ra khỏi quan trường.

 

Quả thật đi theo vua cũng như đi theo hổ.

 

Tam công chúa cũng kinh ngạc đến mức cứng đờ người, định mở miệng cầu xin, nhưng Hoàng đế đã lia ánh mắt lạnh lùng qua: "Ngươi muốn vào Tông Nhân phủ, hay muốn hắn bị giáng thành thường dân? Ngươi chọn đi."

 

Tam công chúa ngay lập tức cúi đầu, không dám nói thêm một lời.

 

Khi ta nghĩ rằng vở kịch này sắp kết thúc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: "Phụ hoàng, kẻ mạo nhận công lao đã bị trừng phạt, vậy ân nhân thực sự cứu giá có nên được ban thưởng hay không?"

 

Hoàng đế nhìn về phía ta, ánh mắt đầy vui mừng: "Dù ngươi đã hoà ly, nhưng trẫm tin ngươi là một đứa trẻ tốt. Sau này khi tái giá, trẫm sẽ ban cho ngươi một phần hồi môn!

 

"Ngươi có công cứu giá, trẫm phong ngươi làm Chiêu Từ Quận chúa, được không?"

 

Ta không kìm được niềm vui, vội dập đầu cảm tạ: "Tạ ơn bệ hạ, bện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!"

 

Cảm giác quyền lực trào dâng trong lòng, ta chợt nhận ra rằng khi luận công ban thưởng, chẳng cần phải lo lắng về danh tiếng.

 

Ta đã lấy lại được công lao của kiếp trước, từ nay có thể ngẩng cao đầu với danh phận Quận chúa, chèn ép Thẩm Hoài Sơn!

 

"Đứng lên đi, vào trong trò chuyện với Thái hậu một lát."

 

Sau khi xử lý xong mọi việc, Hoàng đế lập tức rời đi, thậm chí không thèm liếc nhìn Tam công chúa đang quỳ dưới đất.

 

21

 

Ta đứng dậy chuẩn bị đi vào trại của Thái hậu.

 

Qua khóe mắt, ta thấy nam tử đã giúp ta lên tiếng trước đó, hóa ra chính là vị huynh đài mà ta đã kéo quần lúc nãy!

 

Đến giờ mà ta còn không nhận ra thân phận của nam tử trước mặt thì đúng là quá ngốc.

 

Chết rồi, ta lại đi kéo quần của Thái tử!

 

Thật quá xấu hổ.

 

Ta vội vàng xoay người bỏ chạy, chạy vào trại, thấy Thái hậu ta liền quỳ xuống hành lễ.

 

Không cần ta mở miệng, đại cung nữ đã kể lại toàn bộ sự việc cho Thái hậu nghe.

 

"Thật đáng ghét! Đường đường là bậc nam nhi cao lớn, vậy mà lại dám cướp công!"

 

Ta vội quỳ xuống, giả vờ run rẩy: "Thần nữ có tội! Xin Thái hậu nương nương tha mạng!"

 

Thái hậu khó hiểu: "Mau đứng dậy, ngươi đã cứu ta, sao lại có tội?"

 

Toàn thân t run rẩy, giả bộ sợ hãi: "Thần nữ có tội, biết rõ Thẩm Hoài Sơn lòng dạ lang sói nhưng không dám báo trước. Nương nương, điều hắn nhắm đến không phải Tam công chúa, mà chính là người!"

 

Thái hậu ngẩn ra một lúc: "Ngươi nói gì?"

 

"Thẩm Hoài Sơn sau khi nghe thần nữ cứu được Thái hậu, đã đe dọa thần nữ nhường lại công lao, còn nói Tam công chúa chẳng là gì, nếu có thể trở thành nam sủng của Thái hậu, ngay cả Hoàng thượng cũng phải gọi hắn một tiếng 'Tiểu phụ thân'!

 

"Là lỗi của thần nữ, suýt nữa đã để hắn toại nguyện."

 

Thái hậu tức giận đến run người, bát thuốc trong tay bà rơi xuống đất vỡ tan tành.

 

"Đồ hỗn xược, loại hèn hạ như hắn mà dám vọng tưởng trèo cao? Đáng chết!"

 

Ta quỳ dưới đất, trong lòng ngấm ngầm mỉm cười lạnh lẽo.

 

Chẳng rõ Thái hậu có quan tâm đến danh tiếng của mình không, nhưng bà tuyệt đối không cho phép một tên nam nhân hạ tiện dựa vào bà để thăng tiến.

 

Huống hồ Thẩm Hoài Sơn trước đã tư thông với công chúa, sau lại mạo nhận công lao, trong mắt Thái hậu hắn đã trở thành kẻ không có nhân cách.

 

Dù ta có nói thêm điều gì kỳ quặc, Thái hậu cũng sẽ nghi ngờ hắn.

 

"Thái hậu xin bớt giận, Thẩm Hoài Sơn giờ đã là phò mã của Tam công chúa, hơn nữa chuyện này cũng không có chứng cứ. Thần nữ có một kế, không biết có nên nói hay không?"

 

Thái hậu gật đầu, sau khi nghe xong kế sách của ta, bà không ngừng khen ngợi: "Tuyệt diệu!"

 

22

 

Tối hôm đó, khi ta về đến Thẩm phủ, đèn đuốc đã sáng trưng.

 

Vừa thấy ta, Thẩm Hoài Sơn mặt mày u ám, quăng thẳng lên bàn một tờ giấy: "Giấy hoà ly đã có, cút đi!"

 

Mẫu quân ta vừa thấy ta, liền giơ tay định tát: "Tiện nhân, đều là do ngươi cướp công của con ta, khiến nó bị giáng chức!"

 

Ta nắm lấy tay bà, rồi tát liền hai cái vào mặt bà!

 

Nhủ mẫu đứng bên cạnh ta liền lên tiếng đúng lúc: "To gan, dám vô lễ với Quận chúa! Người đâu, tát vào mặt!"

 

Mẫu quân lập tức bị cung nữ đè xuống, những tiếng tát vang dội kèm theo tiếng bà gào thét đau đớn vang lên khắp phòng.

 

Thẩm Hoài Sơn không nhịn được nữa, hét lên: "Đủ rồi! Vân Tử Tân, nàng hại ta chưa đủ, còn muốn hại mẫu thân sao?"

 

"Ta hại chàng? Rõ ràng là chàng tự chuốc lấy. Còn nữa, đừng dùng từ 'mẫu thân' với ta, ta và chàng đã hoà hôn rồi, nói năng cho cẩn thận!"

 

Không còn cách nào khác, quan lớn đè c.h.ế.t người.

 

Như câu mà Thẩm Hoài Sơn vẫn thường than thở, đúng là xã hội phong kiến c.h.ế.t tiệt.

 

Vậy nên dù thấy sinh mẫu bị đánh, hắn cũng chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn.

 

Dạy dỗ xong mẫu tử hắn, ta không quên người vẫn đang nấp trong góc, chính là chương phụ cũ của ta.

 

"Thẩm lão gia, đang chơi trốn tìm à? Lại đây, bản Quận chúa có việc giao cho ông."

 

Vị chương phụ này là người khôn ngoan nhất trong nhà.

 

Ông lập tức quỳ xuống, cười nịnh bợ: "Quận chúa có gì sai bảo?"

 

Ta phất tay, lập tức có một nô tỳ mang ra một bát thuốc.

 

"Thái hậu ban cho nhi tử ông bát thuốc tuyệt tự, ông đem đến cho nó uống đi. Nếu không uống, cả nhà sẽ phải c.h.ế.t hết, ông tự chọn đi!"

 

Thẩm lão gia tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất. Cả đời ông chỉ làm đến chức quan thất phẩm. Bốn chữ "nghe lệnh làm việc" như khắc sâu vào tận xương tủy.

 

Hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng như hai ác quỷ đến đòi mạng, khiến Thẩm lão gia sợ hãi run rẩy, chỉ biết kêu lên đau đớn: "Con ơi, phụ thân có lỗi với con!"

 

Thẩm Hoài Sơn khuôn mặt đau khổ, quay đầu bỏ chạy, nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ bắt lại.

 

Ta tận mắt chứng kiến cảnh Thẩm Hoài Sơn bị chính phụ thân của hắn ép uống bát thuốc tuyệt tự.

 

Hắn trông tuyệt vọng như một con cá vừa bị kéo lên khỏi mặt nước, toàn thân run rẩy.

 

Cảnh phụ tử tương tàn thật đẹp đẽ làm sao.

 

Nhưng với ta, như vậy vẫn chưa đủ.

 

Ta rút d.a.o găm ra, đ.â.m thẳng vào chỗ dưới thắt lưng của Thẩm Hoài Sơn khoảng ba tấc!

 

Theo sau đó là tiếng hét thảm thiết, m.á.u tuôn xối xả, Thẩm Hoài Sơn ngất lịm.

 

Ta vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, dịu dàng nói: "Như vậy mới được coi là thực hiện lời hứa một đời một kiếp một đôi."

Loading...