Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trọng Sinh: Tôi Không Cần Anh Nữa - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-16 12:02:34
Lượt xem: 315

**1**

 

Thẩm Thanh Thệ, vị giáo sư vật lý thiên văn gần đây đã phát hiện ra một tiểu hành tinh mới. Trong một buổi phỏng vấn, chính vẻ ngoài lạnh lùng, xuất chúng của anh lại vô tình khiến cái tên Thẩm Thanh Thệ lọt vào top tìm kiếm.

 

Cư dân mạng thay vì bàn tán về tiểu hành tinh, họ lại tập trung vào gương mặt đẹp như yêu nghiệt của vị giáo sư.

 

Khi biết tin tiểu hành tinh được đặt theo tên người anh yêu nhất, cộng đồng mạng như bùng nổ. Vừa ca tụng chuyện tình đẹp như mơ, họ vừa ra sức truy tìm danh tính của "R.a.n."

 

Tôi ôm chặt điện thoại, khóe môi bất giác cong lên.

 

Kết thúc video, phóng viên cười hỏi: "Giáo sư Thẩm, anh có muốn gửi lời nào đến người thương R.a.n. của mình không?"

 

Thẩm Thanh Thệ ngẩn người, đôi mắt đen như màn đêm khẽ lay động.

 

"Chúc em... tân hôn vui vẻ."

 

Giọng anh bình thản, nhưng lại ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng đến cùng cực, gần như sụp đổ.

 

Tôi bỗng chốc khựng lại.

 

Tân hôn vui vẻ?

 

"Ui chao!" Vệ Tinh huých nhẹ vào tôi, trêu chọc. "Nham Nham, nhìn giáo sư Thẩm lạnh lùng vậy mà cũng lãng mạn phết đấy chứ. Kỷ niệm ngày cưới mà cứ như tân hôn ấy nhỉ?"

 

Là vậy sao?

 

Nhìn đôi mắt si tình của Thẩm Thanh Thệ trong video, hai gò má tôi nóng bừng.

 

Tôi đã đồng hành cùng Thẩm Thanh Thệ mười năm.

 

Kéo anh từ một thiếu niên u uất, sống dở c.h.ế.t dở trở thành vị giáo sư ôn văn nho nhã như hiện tại.

 

Mười năm trước, anh chuyển trường đến, trở thành bạn cùng bàn với tôi. Thiếu niên năm ấy da trắng như ngọc, mày kiếm mắt phượng, đẹp như tranh vẽ, vậy mà ánh mắt nhìn tôi lại tràn đầy thiếu kiên nhẫn.

 

Vậy mà bây giờ, anh dùng tên tôi để đặt cho tiểu hành tinh, khi nhắc đến người thương, đôi mắt vốn lạnh lùng lại nhuốm màu lưu luyến và dịu dàng.

 

Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi.

 

Tôi xoa nhẹ bụng, cuộn mình trên ghế sofa.

 

Định bụng đợi anh về sẽ lập tức báo tin vui mang thai cho anh.

 

Thế nhưng...

 

Thứ tôi đợi được, lại là tin Thẩm Thanh Thệ qua đời.

 

Anh đã gieo mình từ tầng mười tám xuống.

 

Trong tay nắm chặt một mẩu giấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-toi-khong-can-anh-nua/chuong-1.html.]

【Chết đi, bất quá là trở về với vũ trụ.

【Vài tỷ năm sau, chúng ta sẽ trùng phùng giữa biển sao trời rộng lớn.】

 

**2**

 

Tôi cùng Vệ Tinh lo liệu hậu sự cho Thẩm Thanh Thệ.

 

Anh đã lập di chúc, sau khi c.h.ế.t sẽ quyên góp toàn bộ tài sản.

 

Không hiểu sao, những ngày qua tôi lại bình tĩnh đến lạ.

 

Nhìn Vệ Tinh mắt mũi sưng húp, nghiến răng nghiến lợi trước di ảnh của Thẩm Thanh Thệ, rồi lại cố tỏ ra mạnh mẽ an ủi tôi, tôi thậm chí còn muốn bật cười.

 

Sau khi tang lễ kết thúc, tôi nhận được điện thoại của luật sư.

 

"Chào cô Thẩm, anh Thẩm có một căn biệt thự không nằm trong phạm vi tài sản được quyên góp... Khi nào rảnh, cô có thể đến giải quyết."

 

Biệt thự nằm ở ngoại ô phía Nam thành phố.

 

Tôi đẩy cửa bước vào, sững sờ trước cảnh tượng trước mắt, không nói nên lời.

 

Cả đại sảnh bày đầy tranh chân dung.

 

Nét vẽ nguệch ngoạc, thô ráp, giống như bản phác thảo ngẫu hứng của người mới học.

 

Thế nhưng, nhân vật trong tranh lại hiện lên vô cùng sống động, chân thật, như thể mang trong mình một tình yêu mãnh liệt, cuồng nhiệt.

 

Đó là Hứa An Nhiên, hoa khôi thời trung học của chúng tôi.

 

Mười năm, tôi chưa từng nghe Thẩm Thanh Thệ nhắc đến cái tên này.

 

Không ngờ anh lại giấu kín tình cảm của mình sâu đến vậy.

 

Tôi loạng choạng bước tới, vịn vào bàn.

 

Trên bàn là mấy viên hổ phách được sắp xếp gọn gàng.

 

Bên trong lần lượt là một viên kẹo trái cây, một bông hoa khô, một mảnh móng tay đính đá.

 

Những viên hổ phách nhẵn mịn, tròn trịa, thoạt nhìn là biết thường xuyên được ai đó nâng niu, mân mê trong lòng bàn tay.

 

Những thứ Hứa An Nhiên từng vứt bỏ không thương tiếc, anh lại nâng niu, trân trọng như báu vật.

 

Còn chiếc nhẫn cưới do chính tay tôi lựa chọn, lúc này lại nằm im lìm trong hộp màu khô khốc bên cạnh.

 

Tim tôi thắt lại, nước mắt bất giác trào ra.

 

Ngồi xuống, tôi như tự hành hạ bản thân mà mở cuốn sổ ghi chép trên bàn.

 

 

Loading...