Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh, Tiểu thư họ Diệp đoán mệnh tương lai - Chương 334

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:27:56
Lượt xem: 49

Chiến Thần quay về với thiên nhiên, quả thật như cá gặp nước, chơi trong rừng rậm cực kỳ vui vẻ, nó căn bản không sợ mãnh thú trong rừng sâu, không ít lần dạo khắp nơi bắt mồi, nhân tiện tìm nhân sâm giúp chủ nhân.

Nhưng tới hiện tại, Chiến Thần chỉ tìm được nhân sân vài chục năm tuổi, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn không đào, để chúng tiếp tục sinh trưởng, ai có duyên phận gặp được thì người đó đào. Bởi vì họ không thiếu nhân sâm, tới đây chẳng qua là mượn cớ tìm dược liệu để vui chơi.

Nhiễm Hàn bắt hai con phi hồng điểu có “thịt rồng trên trời”, hai người ở trong không gian hầm ăn, mùi vị vô cùng tươi ngon, chất thịt mềm mại, cực kỳ ngon. Sau đó họ lại bắt vài con phi long điểu, thả vào trong rừng núi trong không gian nuôi, chuẩn bị để chúng tự sinh nở, sau này muốn ăn có thể vào không gian bắt.

Ăn xong phi long điểu nổi tiếng gần xa, Nhiễm Hàn và Diệp Hoan dẫn theo Chiến Thần, một đường vào trong núi sâu của dãy Trường Bạch.

Bởi vì hai người đều từng luyện công pháp, còn có bùa trên người, căn bản không sợ nóng lạnh, cho nên cho dù họ tới dãy núi có độ cao so với mặt nước biển cao, ngày càng lạnh giá, hai người vẫn giống như bình thường, nên làm gì thì làm đó.

Càng tới nơi vắng bóng người, số lượng nhân sâm xuất hiện càng nhiều. Ít thì trăm năm, nhiều thì vài trăm năm. Nhiễm Hàn và Diệp Hoan chỉ đào hai cây nhân sâm mấy trăm năm làm vật phẩm nhiệm vụ rồi thu tay. Tuy họ có năng lực đào được nhiều nhân sâm hơn, nhưng lại không thể làm như thế. Nếu đều làm như thế, e là nhân sâm trên đời này đã sớm diệt tuyệt.

Ngoài ra, Diệp Hoan còn lấy hạt giống nhân sâm trong không gian ra, tùy tiện trồng một ít trên núi. Nếu số giống này có thể lớn lên, sau này coi như là tạo phúc cho người sau.

Sau đó họ dạo mấy nơi kỳ cảnh của dãy Trường Bạch, lúc xuống núi, khứu giác nhạy bén của Chiến Thần lại phát huy tác dụng tìm bảo vật.

“Chủ nhân, em ngửi được mùi vàng.”

Có vàng? Chỉ cần là vật vô chủ, chắc chắn khiến Diệp Hoan động lòng.

“Sư huynh, anh đợi chút, Chiến Thần nói nó ngửi được mùi vàng.”

Nhiễm Hàn dừng lại nói: “Lẽ nào gần đây có giấu bảo vật, hay là có mỏ vàng?”

“Không biết, chúng ta theo Chiến Thần đi xem thử.”

Hai người theo sau Chiến Thần, cua rẽ quanh co tới bên vách núi.

“Chủ nhân, em biết vàng ở bên dưới này.”

Diệp Hoan và Nhiễm Hàn quan sát một lúc, phát hiện cửa động lại nằm bên dưới vách núi. Có thể nói cửa động vô cùng kín đáo, người bình thường rất khó tìm được. Nếu không phải Chiến Thần đưa họ tới, Diệp Hoan và Nhiễm Hàn vốn sẽ không nghĩ tới nơi này có bảo vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-tieu-thu-ho-diep-doan-menh-tuong-lai/chuong-334.html.]

Dưới vách núi có một bậc đá lồi lên, người có thể dừng chân trên đó. Trên bậc đá một chút chính là vị trí cửa động. Nếu nhìn từ trên xuống, chỉ có thể nhìn thấy bậc đá lồi lên kia, không nhìn thấy cửa động, trừ phi là nhìn từ thể núi đối diện sang mới có thể nhìn thấy.

May là bên vách núi có cây tùng thô to, người bình thường có thể buộc dây đi xuống tìm cửa động. Đối với Diệp Hoan và Nhiễm Hàn mà nói, không cần phiền phức như vậy, một lá bùa là có thể giải quyết. Nhưng để đảm bảo an toàn, Diệp Hoan vẫn buộc dây trên cây.

Nhiễm Hàn nói: “Sư muội, anh xuống dò đường trước, đợi lát nữa anh gọi em em hãy xuống.”

Anh sợ gặp phải nguy hiểm, có chuyện gì anh gánh trước, nếu không có nguy hiểm mới cho sư muội xuống.

Diệp Hoan không giành với anh: “Sư huynh, anh cẩn thận một chút.”

Sau khi Nhiễm Hàn xuống, phát hiện cửa động mở rộng, ngửi loáng thoáng có mùi tanh thối truyền tới.

Nơi này là nơi động vật tứ chi không tới được, ngoài khỉ linh hoạt, nhưng khỉ sẽ không sống trong động huyệt này, khả năng cao nhất bên trong có rắn.

“Sư muội, có thể ở đây có ổ rắn. Đợi anh vào giải quyết rồi em hãy xuống.”

Nhắc tới rắn, Diệp Hoan sợ hãi từ tận đáy lòng, nghe lời ở bên trên đợi sư huynh sắp xếp.

Sau khi vào động, quả nhiên Nhiễm Hàn phát hiện một con mãng xà to lớn, trực tiếp g.i.ế.c chết, lấy mật rắn làm thuốc. Bởi vì mật rắn cũng là một loại dược liệu trong nhiệm vụ của họ.

Động huyệt không lớn, sâu không tới mười mét. Bên trong cùng bày ra mấy cái rương gỗ lớn, nhìn một cái liền biết là rương chứa bảo.

Nhiễm Hàn thấy bên trong không có nguy hiểm mới gọi sư muội xuống.

Sau khi Diệp Hoan xuống, nhìn thấy mấy cái rương to nói: “Lần này ra ngoài lẽ nào lại nhặt được hời? Sư huynh, mau mở ra xem thử có gì.”

Nhiễm Hàn nói: “Đừng vội, dù sao thì bảo vật cũng không chạy được. Em xem bên này lại có một túi trữ vật.”

Sau đó Nhiễm Hàn mở túi trữ vật ra xem, bên trong chỉ để lại một phong thư để cho hậu nhân.

Phong thư này là từ mấy trăm năm trước, một người tên Lưu Cẩm Chi để lại cho người sau. Ông ta từng làm đạo sĩ, nhưng đạo pháp có hạn, lăn lộn trong thế tục một khoảng thời gian khá dài, ông ta có tiền có thế, cưới tam thê tứ thiếp, con cháu lưu lại khá nhiều. Đợi tới khi ông ta già đi mới suy nghĩ: Tuy bây giờ nhà họ Lưu con đàn cháu đống, tài quyền không thiếu, nhưng từ cổ chí kim không có gia tộc nào trường thịnh mãi không suy bại. Không thấy ngay cả hoàng tộc cũng không ngừng luân phiên sao? Càng đừng nói một nhà họ Lưu. Không chừng tới đời nào đó, nhà họ Lưu cũng sẽ lụi bại.

Loading...