Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh: Thiên Thần Báo Thù Của Mẹ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-25 15:15:40
Lượt xem: 296

  Tôi khóc lóc ngẩng đầu lên từ lòng mẹ: "Mẹ, con không muốn trở thành mẹ đâu! Mẹ nhìn dì được bố nuôi dưỡng tốt như thế nào đi, mẹ còn phải khuân vác ngoài chợ vật liệu xây dựng để nuôi con, mẹ nói xem, liệu con mà sống thế này có phải sẽ biến thành người phụ nữ bị tiểu tam cướp chồng hay không?"

 

Mặt mẹ kế tái mét, bố tôi bắt đầu hút thuốc.

 

Mẹ tôi tức giận ôm chặt lấy tôi: "Sẽ không đâu! Tên đàn ông chó má kia không cần con thì đã có mẹ cần con rồi!"

 

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Gia đình của hai em khá đặc biệt, lần này coi như bỏ qua, tốt nhất là đừng để mâu thuẫn của bố mẹ ảnh hưởng đến con cái."

 

"Thầy à, nó đánh em, sao có thể bỏ qua được chứ?!" Chu Sơ Đường kinh ngạc: "Bố! Mẹ! Con muốn nó thôi học, con không muốn nhìn thấy nó ở trường nữa!"

 

Tôi lập tức quỳ xuống, dập đầu lia lịa với nó:

 

"Chị xin lỗi em! Chị xin lỗi em! Chị không cố ý đâu, em tha cho chị lần này đi! Mẹ chị phải bán m.á.u bán thịt mới cho chị đi học, chị không thể thôi học được, chị xin em đấy! Xin em đấy!"

 

Giáo viên vội vàng đỡ tôi dậy.

 

Cô ấy rưng rưng nước mắt, an ủi mẹ tôi đang khóc nức nở: "Vân Trúc sẽ không bị thôi học đâu, tôi sẽ xin cho con bé khoản trợ cấp học sinh nghèo khó, học phí sẽ được miễn hoàn toàn."

 

Mẹ kế cảm thấy mất mặt, liền tiến lên kéo tay tôi:

 

"Vân Trúc tội nghiệp quá, là Sơ Đường không đúng, con bé không nên nói những lời đó, dì sẽ mua cho con váy mới."

 

Chu Sơ Đường không thể tin được, òa khóc chạy ra ngoài.

 

Tôi ngẩng mặt lên, nín khóc mỉm cười: "Thật ạ? Cảm ơn dì ạ."

 

3

 

Chiều hôm đó, mẹ kế liền dẫn tôi đi mua quần áo.

 

Rồi lại dẫn tôi đi siêu thị.

 

"Nhìn những món đồ ăn vặt này xem." Bà ta xách theo một túi đầy đồ ăn trưng ra trước mặt tôi: "Nhà chúng ta mỗi tuần đều đi dạo phố như thế này đấy."

 

Nếu là tôi của năm mười lăm tuổi, tôi sẽ chỉ biết chảy nước miếng, ngưỡng mộ nịnh nọt bà ta, cầu xin bà ta bố thí cho mình một chút xíu xiu ân huệ.

 

Bà ta đã dùng những ân huệ nhỏ nhặt và sự dịu dàng giả tạo này để dụ dỗ tôi bỏ rơi mẹ, dọn đến sống ở nhà bà ta.

 

Rồi hủy hoại cả cuộc đời tôi.

 

Nhưng tôi của hiện tại lại hỏi: "Vậy sao dì chưa bao giờ mua cho con?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thien-than-bao-thu-cua-me/chuong-2.html.]

 

Mẹ kế khựng lại.

 

"Con là con gái của bố, bố sẽ không bỏ mặc con. Sơ Đường nói đều là do dì khiến bố không quan tâm đến con, có phải vậy không?"

 

Mẹ kế cười gượng: "Tất nhiên là không phải, nó nói bậy thôi. Mẹ con ghét dì, không cho dì đến nhà, dì cũng không biết là bố con quên mất con, haiz. Sau này Sơ Đường có gì thì Vân Trúc cũng sẽ có cái đó."

 

"Dì thật tốt." Tôi ôm eo bà ta.

 

Mẹ kế xoa đầu tôi.

 

Nhìn xem, người phụ nữ này thật đáng sợ.

 

Vì thể diện mà mặc kệ con gái ruột của mình bị ức hiếp, chỉ vì muốn làm một người mẹ kế hoàn hảo.

 

Bà ta phải đẹp hơn mẹ tôi, phải hiền dịu hơn mẹ tôi, phải được con gái ruột của mình yêu quý hơn mẹ tôi, như vậy thì việc bà ta - một ả tiểu tam - thượng vị mới là lẽ đương nhiên, danh chính ngôn thuận.

 

Buổi tối, tôi mặc quần áo mới, xách đồ ăn về nhà.

 

Mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên: "Sao nhiều đồ ăn vậy? Ở đâu ra thế? Bọn họ mua cho con à?"

 

Tôi bóc một viên sô cô la nhét vào miệng bà: "Sau này mỗi tuần đều có ạ."

 

Lần này, tôi sẽ không bị mẹ kế dụ dỗ, khiến mẹ tôi lại bị bỏ rơi một lần nữa, để rồi c.h.ế.t trong đêm tuyết giá lạnh khi đang tất tả chạy vạy vì tôi.

 

Tôi muốn lấy trộm tiền của đôi gian phu dâm phụ này để nuôi mẹ.

 

4

 

Ngày đầu tiên đi học, Chu Sơ Đường đã mặc chiếc váy bẩn thỉu chạy khắp trường, trở thành trò cười cho mọi người.

 

Mọi người đều biết nó là con gái của tiểu tam, lần này nó đã không còn là nhân vật nổi tiếng của trường nữa.

 

Điều này khiến nó sớm kết giao với đám du côn ngoài trường.

 

Kiếp trước, nó đã dẫn bạn trai du côn của mình đến đánh đập, cướp tiền của tôi hàng ngày, thậm chí còn để lại sẹo trên mặt tôi.

 

Nhìn thấy ánh mắt lén lút của bọn chúng khi nhìn tôi, tôi biết ngày đó không còn xa nữa.

 

Tôi nói với người bán thịt quen biết: "Chú ơi, trường con có buổi thực hành xã hội, con muốn đến chỗ chú trải nghiệm một ngày bán hàng rong."

 

Loading...