Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 94: Tôi Luôn Ở Đây.

Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:38:29
Lượt xem: 34

Túc Miểu không lay chuyển được anh.

Chỉ cần cô cãi lại nói không được, tên vô lại Hàn Lặc kia lại làm bộ muốn hôn cô.

Râu ria lộn xộn, trên người cũng bắt đầu có vị chua chua rồi, cô mới không cần cho anh ta chiếm tiện nghi đây này.

Hàn Lặc biết cô thẹn thùng, trêu chọc vài câu liền buông tha cho Túc Miểu, xoay người đem TV ôm đến chính sảnh.

Đồ vừa đặt xuống, lập tức bị Túc Miểu đuổi về nhà bên cạnh tắm rửa, sau khi tắm xong cạo râu ria sạch sẽ, soi gương xác định mình đã nhẹ nhàng khoan khoái rồi mới trở lại nhà số 12.

TV đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ, Hàn Lặc mang thang leo lên nóc nhà lắp đặt dây anten, Túc Miểu ngừng thở, tròng mắt dính ở trên màn hình TV, chỉ thấy nó phát ra tiếng "Xì xì", vô số đường cong đan vào nhau nhảy lên.

"Có hình chưa?" Anh ở bên cạnh vừa di chuyển vị trí dây anten, vừa la lớn.

Túc Miểu: "Chưa có."

Hàn Lặc: "Hiện tại thì sao?"

Túc Miểu: "Vẫn chưa có."

Hàn Lặc kích thích dây anten, lại đổi sang hướng khác, hỏi lần nữa: "... Còn chưa có sao?"

Túc Miểu hít một hơi thật sâu: "Chưa có, anh làm được hay không vậy, nếu không được chúng ta tìm người trong nghề đến làm cho a?"

Bên ngoài nắng chói chang, anh ở trên mái nhà lâu như vậy, sẽ không phơi nắng đến ngất xỉu chứ?

Hàn Lặc cắn răng, cười lạnh một tiếng: "Anh được hay không,về sau em sẽ biết. Hiện tại đã có hình chưa?"

Túc Miểu nghe không hiểu, đang muốn hỏi anh có ý tứ gì, nhưng lúc này TV vừa vặn nhảy ra hình ảnh, cô lập tức quên mất chính mình muốn nói cái gì, hưng phấn mà hét lên: "Đã có đã có, thật sự có người ở bên trong đây này."

Hàn Lặc ở trên mái nhà vốn là nhếch khóe miệng một cái, lập tức sững sờ, đáy mắt có chút hoang mang.

Lời này thật kỳ quái, tại sao lại có bộ dạng như lần đầu tiên nhìn thấy TV vậy này?

"Hàn Lặc, anh mau tới đây! ! Vì sao chỉ có người, không nghe được bọn hắn nói cái gì cả?" Túc Miểu ghé vào trước TV, chạm vào chỗ này một chút, chỗ kia một chút, phía bên phải có một loạt cái nút, cô muốn ấn vào nhưng sợ làm hư mất.

Căn bản không chú ý tới dưới sự kích động, chính mình đã nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-94-toi-luon-o-day.html.]

Càng không chú ý tới sự trầm mặc khác thường của Hàn Lặc.

Đợi một lát, Túc Miểu không nghe thấy anh đáp lại, cho rằng anh không nghe thấy liền vội vội vàng vàng chạy vào trong sân, hướng trên nóc nhà hô: "Nó không có âm thanh, có phải là hư rồi không?"

Đôi mắt của Hàn Lặc trở nên thâm thuý, nghĩ đến cô thỉnh thoảng sẽ ra vẻ nho nhã..., như có điều suy nghĩ.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt hẹp dài quyến rũ sáng ngời một cách đáng kinh ngạc, Hàn Lặc lắc lắc đầu, từ trên mái nhà chậm rãi đi xuống.

Đợi đến lúc Túc Miểu gấp đến độ túm lấy anh, anh đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi, nửa thăm dò nửa chế nhạo: "Sao lại ngốc như vậy, điều chỉnh âm lượng cũng không biết, em nói một chút, em còn có thể làm gì?"

Nếu là bình thường, dùng sự nhạy cảm của Túc Miểu nhất định có thể phát giác được một chút tâm tư của anh, nhưng lúc này trong lòng Túc Miểu đều là TV thật thú vị, Hàn Lặc thật là lợi hại...

Cô cong miệng lên, hờn dỗi mà giận anh: "... Tôi cái gì cũng không biết! Chỉ biết đánh người, tin hay không?"

Vẻ mặt hung dữ vừa đáng yêu đó giống hệt Túc Miểu mà anh từng biết.

Hàn Lặc bình tĩnh nhìn cô, thất thần vài giây rồi lại đột nhiên bật cười.

Đáy mắt dò xét, nghi hoặc dần dần tan biến.

Cô ấy không thay đổi, cô ấy vẫn là cô ấy, mặc kệ lúc trước là dạng gì, ít nhất từ lúc anh biết cô, cô chính là người như vậy, những cái khác đều không quan trọng.

Hàn Lặc thò tay nắm lấy cổ tay cô, lại hơi dùng lực, Túc Miểu không cảnh giác thình lình bổ nhào về phía trước.

Đang muốn mắng chửi người, chợt nghe Hàn Lặc ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra: "Em ở chỗ này, thật tốt."

Lời này thật khó hiểu.

Túc Miểu không hiểu ra sao, thầm nghĩ không phải bọn họ đang cãi nhau sao? Sao đột nhiên trở nên dịu dàng thắm thiết như vậy.

Chẳng lẽ ở bên ngoài bị cái gì kích thích? ? ?

Nghĩ như vậy, Túc Miểu hiểu chuyện mà không làm ầm ĩ nữa.

Mà là vỗ nhẹ lưng của anh như đang dỗ dành đứa nhỏ, nói: "Không có việc gì, có cái gì đáng lo sao, nếu như anh gặp chuyện gì không vui, hãy nói với tôi, có thể tôi không giúp được gì, nhưng tôi nhất định sẽ là người nghe tốt nhất, miệng tôi kín lắm, cam đoan sẽ không nói với những người khác."

Hàn Lặc cười trầm thấp: "Luôn luôn sao? ?"

Túc Miểu gật đầu, vô cùng kiên định: “Tôi ở đây, tôi nhất định ở đây. “

Cô chỉ có một căn nhà này, không ở đây thì có thể ở nơi nào? Cũng không nghĩ tới nơi nào khác để đi.

Loading...