Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 410: PN Túc Mục 2

Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:59:41
Lượt xem: 21

Bà vừa mới khóc, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn, trong lòng Túc Mục nhất thời căng thẳng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao mẹ lại khóc như thế? Miểu Miểu cũng thật sự là, mẹ đã khóc, giọng điệu vừa rồi của con bé sao lại thoải mái như vậy, không phải là do con bé chọc chứ?

Nghĩ đến đây, Túc Mục bắt đầu vội vàng.

"Mẹ, mẹ đang khóc à? Có chuyện gì xảy ra với gia đình không? Hay là nó làm cho mẹ tức giận?”

Túc Miểu nằm sấp trên cánh tay Hàn Lặc nghe lén lập tức không phục mà hét lên với ống nghe: "Anh hai, anh oan uổng người khác.”

"Mẹ không có việc gì, là xem…"

Ba chữ xem TV còn chưa nói ra miệng, Túc Miểu lập tức túm lấy tay Liễu Ngọc Tú, vừa nháy mắt vừa không tiếng động nói bà lừa gạt Túc Mục.

Túc Mục ở đầu kia nghe thấy trong ống nghe đột nhiên không có tiếng động, nghi hoặc trong lòng càng lớn, lại hô một tiếng: "Mẹ?? Mẹ, mẹ vẫn còn ở bên cạnh điện thoại chứ? Sao nói được một nửa lại không nói nữa?”

Túc Miểu lặp đi lặp lại hai lần, Liễu Ngọc Tú rốt cuộc nhận ra ý tứ đại khái từ khẩu hình của cô: "À, à... Con nói xem tại sao mẹ khóc?"

..." Túc Mục không hiểu gì cả.

Liễu Ngọc Tú cũng không trông cậy vào hắn trả lời, mà trực tiếp biểu đạt quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con trai: "Hôm nay mẹ cùng Miểu Miểu đi khám thai, con đoán xem mẹ ở trong bệnh viện gặp ai?”

Túc Mục: "... Ai vậy?”

Liễu Ngọc Tú hừ hừ: "Còn có thể là ai, bạn gái con!”

Lời này thuần túy là lừa gạt.

Liễu Ngọc Tú vốn định trực tiếp hỏi hắn cùng bác sĩ có quan hệ gì, lại sợ con trai giống như lần trước tùy tiện tìm cớ cho có lệ, nên đã tiếp thu sách lược của Túc Miểu.

Binh bất yếm trá nha.

Túc Miểu nghe đến đây, lỗ tai ghé lại càng gần, chỉ thiếu chút nữa mặt dán mặt với Liễu Ngọc Tú, Hàn Lặc nhìn thấy động tác nghe trộm cô quả thực vừa buồn cười vừa tức giận.

Túc Mục không lên tiếng.

Túc Miểu lại nhẹ nhàng chọc chọc cổ tay Liễu Ngọc Tú.

Liễu Ngọc Tú lấy lại bình tĩnh, dùng giọng điệu khổ sở thất vọng nói: "Trong nhà không phản đối con có bạn gái, Bằng Bằng cũng cảm thấy con nên tìm bạn, con lớn tuổi như vậy còn muốn mẹ và ba con lo lắng, yêu đương còn không dám nói với người nhà, Túc Mục, con đúng là tên nhóc vô tâm ah.”

Tử Vi mù bao lâu, Liễu Ngọc Tú liền lau nước mắt bấy lâu.

Thêm vào đó, giọng nói trong điện thoại bị biến dạng, nghe làm cho mọi người cảm thấy "đau lòng muốn chết".

Túc Mục nào dám lừa gạt nữa, chỉ là quan hệ giữa hắn và Tu Hải Đông còn chưa tới một bước kia, vấn đề này có chút khó trả lời.

Hắn suy nghĩ một lát, cân nhắc lại từ: "Mẹ, con thật sự không có bạn gái.”

Lòng Liễu Ngọc Tú nhất thời lạnh đi một nửa.

Đang muốn mắng hắn không có tiền đồ, bạn gái cũng không tìm được, Túc Mục lại lên tiếng: "Bác sĩ Tu và con không phải loại quan hệ đó, trước mắt chúng con chỉ là bạn bè mà thôi.”

Trái tim Liễu Ngọc Tú lại sống lại rồi.

Bác sĩ Tu.

Xem ra hôm nay thật sự không nhìn lầm người, bà cũng không nói đối phương trông như thế nào, Túc Mục đã trực tiếp nói bác sĩ Tu, chậc.

Nghiêng đầu nhìn con gái, chỉ thấy hai mắt Túc Miểu trong suốt, hiển nhiên cùng bà nghĩ đến một chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-410-pn-tuc-muc-2.html.]

Liễu Ngọc Tú thừa dịp nóng mà rèn sắt: "Vậy ý của con là, sau này có thể sẽ phát triển thành bạn trai bạn gái?"

“..." Túc Mục cảm thấy đầu to.

Hắn bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm: "Chuyện sau này sau này nói sau, cho dù con có tâm tư này, đối phương không có ý nghĩa kia cũng vô dụng, không phải sao?”

Tu Hải Đông quả thật là một người phụ nữ mà hắn rất ngưỡng mộ.

Độc lập, có mục tiêu vững chắc, dưới áp lực của nhà chồng vẫn phấn đấu để chữa bệnh ở tiền tuyến.

Chồng cũ đã ly hôn cô ấy vì cô ấy vô ý sinh non khi khăng khăng làm bác sĩ tham gia vào một nhiệm vụ cứu trợ thiên tai.

Bác sĩ Tu không suy sụp mà nhanh chóng thu thập tâm trạng tốt, lao vào vòng làm việc tiếp theo.

Túc Mục cho rằng trong việc theo đuổi sự nghiệp, hai người bọn họ thật ra rất giống nhau.

Có thể nói, chỉ luận về mức độ phù hợp giữa học thức và tu dưỡng, bọn họ quả thật sẽ rất hợp nhau, Túc Mục thừa nhận hắn đối với một nữ đồng chí như vậy rất khâm phục, cũng quả thật sinh ra hảo cảm vi diệu.

Nhưng hắn không chắc chắn liệu bác sĩ có thoát khỏi cái bóng của cuộc hôn nhân trước đó hay không.

Ngay cả khi cô ấy đã ly hôn mười năm.

Suy bụng ta ra bụng người, một cuộc hôn nhân thất vọng không phải là điều dễ dàng quên như vậy.

Tựa như Đổng Tuệ, cho dù đã rời đi, cho dù trở thành người xa lạ, Túc Mục nghĩ đến hành động lúc trước của cô ta vẫn nhịn không được nhíu mày.

Hắn còn đang rối rắm, đầu kia Liễu Ngọc Tú cùng Túc Miểu lại hưng phấn.

Liễu Ngọc Tú cũng không thèm dặn dò hắn cái gì, tùy tiện qua loa vài câu liền cúp điện thoại.

Điện thoại vừa cúp máy, lập tức hưng trí bừng bừng cùng Túc Miểu thảo luận: "Nghe chưa, anh hai con thật sự cảm thấy hứng thú với người ta.”

Linh hồn bát quái trong Túc Miểu trong nháy mắt được châm ngòi: "Mẹ, mẹ quên hỏi tên bác sĩ.”

Anh hai cũng thật sự ngốc, tùy tiện lừa gạt một chút đã bị lộ hết ra.

Túc Miểu âm thầm chọc chọc chỉ số thông minh của Túc Mục, quay đầu nhìn Hàn Lặc, cười đến giống như mèo trộm cá thành công: "Ha ha, anh không nghe thấy giọng điệu anh hai em, rất u oán đấy. Xem ra, là hắn nhìn trúng người khác, người kia lại chướng mắt hắn."

Khi còn trẻ lợi hại biết bao, cảm thấy phụ nữ ảnh hưởng đến tốc độ làm thí nghiệm của mình, bây giờ thì tốt rồi, đến phiên người khác ghét bỏ anh ấy.

Hàn Lặc móc sợi tóc trên gương mặt cô, cười nói: "Chưa chắc.”

Túc Miểu ngẩng đầu: "Như thế nào, anh có quan điểm khác à?"

“Tất nhiên." Hàn Lặc nhướng mày, đang muốn cười cô bị che mắt, chỉ thấy mẹ vợ cũng vội vàng nhìn mình, hắn lập tức "trở mặt", cười hì hì trấn an lão nhân gia.

"Phương diện y tế An Nam không bằng thủ đô, cho dù là bệnh viện quân đội cũng kém bệnh viện quân đội thủ đô, nếu bác sĩ kia thật sự một chút ý nghĩ gì với anh trai em cũng không có, chạy đến nơi này làm cái gì? Có rất nhiều bệnh viện có môi trường nghiên cứu khoa học tốt trên toàn quốc."

Người đã hơn bốn mươi, các mối quan hệ xã hội đã ổn định, hầu hết mọi người sẽ ở lại vòng tròn ban đầu sống an ổn.

Nếu chỉ nỗ lực hết mình trong sự nghiệp thì càng nên ở lại quân y Thủ đô. Bên kia điều kiện thí nghiệm tốt, tài nguyên nhiều, nhân tài cũng nhiều.

“Hai người xác định người nọ thật sự là bác sĩ Tu trong miệng anh hai Túc đúng không?"

Ai ngờ vợ và mẹ vợ nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu: "...Đoán đấy."

Hàn Lặc: "..."

Vậy, rốt cuộc kích động cái gì?

Loading...