Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 315: Thương nhân thật gian xảo

Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:38
Lượt xem: 24

Câu hỏi ấy làm Hàn Lặc thật bối rối.

Kết hôn với ai? Anh quên hỏi rồi.

Túc Miểu cũng không biết nên nói gì cho phải, ưhm, nói không chú ý thì thật sự không chú ý, thật đúng là nam tử hán nói được thì làm được, lời nói và việc làm phi thường nhất trí.

“Được rồi, lát nữa em gọi điện thoại hỏi là biết.”

Hàn Lặc thấy cô xách đồ đi về phía cửa bên trái thì vội vàng kêu to một tiếng: “Vợ à, em đi sai huớng rồi. Xe đậu ở trong hẻm bên phải mà.”

Túc Miểu đổi bước chân, thấy Hàn Lặc hai tay đều xách một đống đồ, lại nhìn bản thân mình chỉ xách một túi quần áo thì đột nhiên lương tâm trỗi dậy nói: “Nặng không, em giúp anh xách một chút nhé?”

Hàn Lặc bĩu môi một cái.

Anh khẽ liếc nhìn Túc Miểu.

Túc Miểu trợn mắt nhìn ngược lại: “Không cần thì thôi” Rồi bước đi tư thế hiên ngang cao quý như anh hùng.

Hàn Lặc lắc đầu trìu mến, tính tình của Niếp Niếp càng ngày càng ngày nhõng nhẽo rồi.

Hai người bọn họ đều cao gầy, vẻ ngoài cũng rất thu hút, chỉ cần đi vào đám đông thì mọi người đều tưởng rằng mình gặp được ngôi sao điện anh. Nhìn thấy nữ đồng chí vẻ mặt lạnh lùng cách tám mét, nam đồng chí điển trai bên cạnh thầm thì chuyện gì đó, không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì, một người thì mặt lạnh lùng một người thì vui cười, khiến mọi người cảm thấy hai người này thật đáng ghét.

Ánh mắt không tự chủ mà dính chặt vào bóng lưng của hai người.

Túc Miểu cũng phát hiện ánh mắt của mọi người ở xung quanh gần chỗ hộp rút thưởng.

Cô không tự nhiên mà thay đổi sắc mặt, chỉ trong một giây từ lạnh lùng băng giá thành nét dịu dàng thân thiện, nhưng không ngờ cô cười rồi mà những người ấy vẫn còn nhìn cô.

Điều đó làm cô nghi ngờ có phải tóc mình bị rối không, mặt bị dơ hay là váy bị rách rồi?

Nếu mà Túc An ở đây thì chắc chắn sẽ nói với cô là mấy người này đều đang hóng CP đây này.

Nhưng mà Túc Miểu lại không biết.

Cô có chút bối rối, quay đầu khẽ hỏi Hàn Lặc: “….. Chồng ơi, anh có để ý thấy có rất nhiều người đang nhìn mình không, có phải mặt em bị dơ không?”

Hàn Lặc cúi đầu nhìn Túc Miểu, da dẻ hồng hào, trong suốt sáng bóng, đẹp thế mà.

Hắn cũng khẽ nói nhỏ: “Em nhìn thật đẹp.”

Mỗi lần lúc cô cố gắng làm nũng thì luôn có dáng vẻ ngây thơ nghịch ngợm, lại cười thêm một cái thì cho dù là người đàn ông có sức chịu đựng cao như thế nào cũng phải quỳ dưới chân của cô.

Nếu bây giờ mà ở nhà thì Hàn Lặc chắc chắn sẽ ôm cô vào lòng và hôn mấy cái.

Túc Miểu được khen như mở cờ trong bụng, vẫn còn đang muốn nói vài lời thì đã đến lượt bọn họ rút thưởng rồi, cô đưa phiếu mua hàng ra, dựa theo lời chỉ dẫn của nhân viên lắc máy quay trúng thưởng và nhìn những trái bóng màu đỏ chuyển động trong hộp trong suốt, đợi cỡ nửa phút một trái bóng nhỏ màu đỏ có số ký hiệu đã rớt xuống.

Nhân viên nhặt quả bóng lên, hướng con số về phía mọi người la to: “Chúc mừng chị gái, chị đã trúng thưởng rồi.”

Túc Miểu ngơ ngác vài giây thì mắt sáng lên, hăng hái bừng bừng hỏi: “Trúng giải gì?”

Là xe đạp hay là ti vi?

Vì là lần đầu tiên trúng thuởng cô rất kích động, cô thực sự là một người thật may mắn đó nha.

Những người khác đến quay trúng thưởng cũng nín thở và cầu nguyện trong lòng rằng đừng phải giải nhất.

Trong khung cảnh mọi người đều đang tập trung chú ý, nhân viên cười to một cái và dùng giọng ngọt ngào nói: “Trúng giải năm, một cuộn giấy vệ sinh.”

Túc Miểu:……

Uổng công nụ cười của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-315-thuong-nhan-that-gian-xao.html.]

Mọi người xung quanh cũng “xùy” một cái.

Túc Miểu nhận lấy cuộn giấy vệ sinh, khó chịu “chậc” một tiếng thật sự giống như phong cách của Hàn Lặc.

Sau đó cô tự mình nói với mình: “Giải nhỏ thì cũng là trúng, vận may của mình cũng không tệ nhỉ.”

Vợ chồng hai người chưa đi được hai bước thì phía sau lại có người trúng tiếp một cuộn giấy vệ sinh.

Đợi đến khi đồ đã chất hết lên xe, Túc Miểu càng nghĩ càng thấy không đúng: “Không phải cuộn giấy này là giải sẽ trúng 100% chứ?”

Hàn Lặc khởi động xe: "Mặc dù không phải, cũng không khác lắm."

Túc Miểu: “Hửm?”

Hàn Lặc giải thích một cách chậm rãi: “Bên cạnh cuộn giấy có đặt một đống bao diêm, anh đoán cái đó mới là phần thuởng chắc chắn sẽ trúng, cuộn giấy có lẽ là phần thuởng xếp kế hoặc xếp thứ ba sau bao diêm từ dưới đếm lên.

Túc Miểu: !!!!!

Thật là xảo trá, mua hàng hết 500 đồng mới có được vé quay trúng thưởng mà chỉ được bao diêm à??

Người làm ăn thực sự gian xảo.

Lúc này cô hình như đã quên rằng mình và Hàn Lặc cũng được xếp vào dạng người làm ăn. Hàn Lặc không nói toạc ra, tránh cho cô thẹn quá hóa giận.

Về đến nhà, bé con của hai người cũng đã thức dậy rồi.

Cửa sổ đóng hết rồi, bé con ngồi dưới đất chơi búp bê, dì Viên và Đỗ Kim Sinh ngồi bên cạnh trông chừng con bé vừa đan áo vừa nói chuyện.

Túc Miểu và Hàn Lặc vừa vào đến nhà thì bé con nhìn họ hứng khởi vui mừng.

Túc Miểu đang định chạy lại hôn con gái cưng một cái thì thấy bé con chớp mắt liền dỗi oan ức mà quay mặt đi, đưa cái m.ô.n.g tròn tròn về phía hai người.

…….

Hai người đã về đến rồi nên Đỗ Kim Sinh và dì Viên dự định đến nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Trước khi đi nấu cơm, dì Viên nói lát nữa dì sẽ về nhà, phải cỡ qua năm thì dì mới có thể tiếp tục công tác.

Dì không giống Đỗ Kim Sinh lui thủi một mình.

Dì có trai có gái, gia đình còn đang đợi dì về để ăn Tết.

Túc Miểu ngơ ngác, cô không nghĩ đến chuyện này nhưng cũng vui vẻ đồng ý.

Cô hào phóng phát thêm một tháng lương cho dì, còn kêu dì Đỗ đóng gói một phần trái cây và đồ ngọt để dì Viên mang về nhà.

Khi dì Viên và dì Đỗ đang bận rộn chuẩn bị cơm, sự chú ý của Túc Miểu một lần nữa quay về với bé con đang đưa cái m.ô.n.g tròn trĩnh của mình về phía hai người.

Cô cũng không biết tại sao bé con còn nhỏ xíu mà lại có biểu cảm đa dạng như vậy?

Bé con không khóc cũng không la lối nhưng lại khiến người ta cảm giác bé đang hờn dỗi, Túc Miểu nghi ngờ chắc là mình nghĩ quá nhiều rồi.

Cô nhìn Hàn Lặc bên cạnh, cũng nhìn thấy trong mắt anh ý nghĩ giống mình.

Cô nháy mắt với Hàn Lặc: “Anh đi dỗ con nhé?”

Hàn Lặc còn có thể làm sao?

Một người là bà lớn, một người là bà nhỏ, người nào cũng không phản kháng được.

Nhất là bà lớn, sự kiên nhẫn có chút xíu, lúc con ngoan thì cô yêu chiều hết mực, hận không thể mỗi ngày kêu con ngoan bé ngoan.

Còn lúc con quậy phá giận dỗi thì Túc Miểu sẽ không giận dỗi bất lực mà buông tay chạy lấy người.

Hàn Lặc cảm thấy muốn Túc Miểu giống những người phụ nữ khác đối với con cái luôn luôn bao dung, ấm áp, mọi chuyện đều vì con đầu tiên, cả đời này có lẽ cô ấy cũng làm không được.

Loading...