Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 312: Vấn đề không dứt

Cập nhật lúc: 2024-09-24 21:30:34
Lượt xem: 17

Thật sự vẫn không thể nói rõ.

Túc Miểu: “Anh với Thẩm Mãnh thật sự không đi?”

Hàn Lặc xòe tay.

Muốn phủ nhận, lại nghĩ rằng trong đó có bẫy.

Thử nghĩ mà xem, thà c.h.ế.t sớm siêu sinh sớm đi. Bây giờ không giải thích ngộ nhỡ sau này Thẩm Mãnh buột miệng, bà nội nhỏ khẳng định sẽ làm ầm lên nhưng quan trọng nhất là anh mất đi sự tín nhiệm, đó là chuyện không nhỏ.

“Đi rồi, sao lại không đi?”

Câu này không chột dạ tí nào.

Túc Miểu trợn tròn mắt, vốn dĩ chỉ chọc anh ấy một lát, cũng không tức giận.

Bây giờ giận thật, tức muốn nổ phối, giơ tay đánh anh một cái: “Hàn Lặc, có phải anh thích ăn đòn không, lại còn dám ăn chơi đàn đúm.”

Hàn Lặc vội nắm tay cô, thuận thế kéo Túc Miểu lên ghế sô pha bên cạnh mình: “Nào, trước tiên em đừng tức giận, từ từ anh kể cho em nghe.”

Túc Miểu khịt mũi, dùng sức rút tay về, nín giận: “Được, anh nói, em sẽ nghe anh giảo biện.”

Hàn Lặc bật cười, giảo biện cái gì mà giảo biện.

Cô nhóc này…

Cô đẩy, nhưng anh không buông tay.

Bất kể người bên ngoài cửa có nhìn thấy hành động của bọn họ hay không, anh ôm chặt cô vào lòng, chậm rãi kể lại sự việc: “Khi anh cùng với Thẩm Mãnh buôn lậu không phải suýt thì động tay với người ta sao, lúc đó, anh bỏ ra một số tiền để đối phó với đám xã hội đen bến cảng. Chỗ đó chính là bọn hắn đưa đi…”

“…Nhưng em biết đấy, ngoại trừ em với nhóc con, người khác đừng có nói đến chuyện đứng gần anh nửa mét, làm sao anh có thể làm chuyện có lỗi với em chứ.”

Túc Miểu không nghi ngờ anh có người khác bên ngoài.

Không tính đến chuyện anh cần mặt mũi, không nói đến bóng ma hồi còn nhỏ. Sau hai năm kết hôn, sinh con, chỉ nhìn bình thường cùng cô về nhà mẹ đẻ đều cách chị dâu rất xa. Chẳng lẽ cô còn không biết vấn đề của anh?

Nhưng dù vậy, cô cũng không thể biểu hiện quá yên tâm.

Tránh cho về sau anh bàn chuyện làm ăn lại chạy đến nơi đó.

Từ ngày xưa, chốn thanh lâu đã có rất nhiều phiền phức.

Mặc kệ anh vào nghe kịch hay uống trà ăn cơm, trong mắt người ngoài chẳng phải đều như nhau sao? Cô không muốn chồng mình mang tiếng như vậy.

Hàn Lặc quá hiểu cô, chỉ cần cô nhăn mũi anh đã có thể đoán được cô đang nghĩ gì.

Biết cô không giận nữa, anh cũng ngoan ngoãn nhận lỗi: “Thẩm Mạnh và anh đã từng đến đó một lần. Cường long không áp được rắn rít địa phương nha, vì không để mất trắng đám hàng kia đến đã xứng huynh gọi đệ với đám người kia trong chốc lát. Thực ra cũng không ở lại lâu, sau khi chuốc say bọn hắn, bọn anh rời đi ngay lập tức.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-312-van-de-khong-dut.html.]

Đó là món tiền đầu tiên anh và Thẩm Mãnh kiếm được, nếu không phải trên người mang theo vũ khí, không chừng thật đúng là lật thuyền trong mương rồi.

Trước đây Túc Miều chưa từng nghe qua chi tiết này. Còn tưởng rằng bọn họ giống Triệu Tử Long trên tivi oai phong lẫm liệt trên địa bàn của người khác, c.h.é.m g.i.ế.c tứ phương. Không ngờ Hàn Lặc với Thẩm Mãnh những người được nuôi trong đại viện quân đội, ở trước mặt đám côn đồ kia cũng phải giả làm con cháu.

Nghĩ tới đó lại thấy hơi bất bình cho anh.

Hàn Lặc quay sang an ủi cô: “Coi kìa, em nói em không giận, anh nói rồi em lại bĩu môi. Anh lại không phải loại người giậm chân là khiến bọn họ run rẩy sợ hãi, đột nhiên đột nhập vào lãnh địa của người khác, đương nhiên phải tìm hiểu quy luật của họ. Ở đó hỗn loạn, các băng đảng đánh nhau tranh dành địa bàn nhận rất nhiều tiền, tệ hơn mấy tên côn đồ ngoài đường nhiều. Em nói, đời này chỉ có một mạng, làm sao dám kiêu ngạo đối đầu với người ta?”

“Bọn họ g.i.ế.c người vứt xác xuống biển, em thậm chí không thể tìm thấy xác của anh.”

Vừa nói anh vừa lắc đầu.

Túc Miểu bị giọng điệu của anh làm cho phì cười, nhưng đồng thời cũng có chút sợ hãi.

Cô dùng bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào người anh: "Đáng ghét, lần sau đừng có làm chuyện nguy hiểm như vậy."

Nói đến đây, Túc Miều đã quên đi chủ đề gặp gỡ phụ nữ ngoại quốc.

Hàn Lặc thầm thở phào nhẹ nhõm, bí mật thở ra.

Tốt rồi, cuối cùng cũng qua được lần tra hỏi này.

Anh dám nói với cô rằng đó là do nước hoa trên người người phụ nữ nước ngoài quá nặng mùi khiến anh phát ốm, làm anh không thèm để ý không?

Vậy thì cô ấy sẽ hỏi, tại sao anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên cơ thể người khác, có phải ngửi ở rất gần không?

Vậy câu hỏi này sẽ nối tiếp câu hỏi kia không dứt rồi.

Có tổng cộng 116 mẫu đăng ký báo danh, trên đó ghi tên, địa chỉ, tuổi, tình trạng hôn nhân, có con hay không, trình độ học vấn, họ đã làm gì trong 5 năm qua và họ dự định làm gì trong tương lai.

Để ngăn chặn sự giả mạo về trình độ học vấn, có hai câu hỏi bên dưới mẫu đăng ký.

Một là hiểu tình huống bằng tiếng Trung, và hai là đối thoại tiếng Anh trình độ sơ cấp.

Chưa nói đến câu trả lời có chính xác hay không, chỉ có ba mươi hai người trả lời hai câu hỏi này.

Túc Miểu tách ra ba mươi hai bản, thở dài: "Không phải anh nói tiếng Anh rất đơn giản sao? Từng học cấp hai sao? Tại sao chỉ có mấy người viết đáp án?"

Hàn Lặc liếc xéo cô một cái, không nói gì.

Túc Miểu cũng quay đầu lại: "Tại sao không nói lời nào?"

Hàn Lặc nhún nhún vai: "Vấn đề đơn giản như vậy, chẳng lẽ không phải em tùy tiện phàn nàn, mà là thật sự hỏi anh?"

Túc Miều: “…”

Nắm đ.ấ.m của cô lại ngứa ngáy.

Loading...