Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 238: Nếu Có Người Có Thể Biết Trước Tương Lai.

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:23
Lượt xem: 34

Sau bữa cơm chiều, vợ chồng son lái xe về nhà.

Lúc này mặt đường đã ướt rồi, nước mưa tích trên mái hiên chảy xuống, đập vỡ những vòng nước nhỏ trên mặt đất.

Hàn Lặc cởi áo khoác ngoài vòng tay qua người Túc Miểu, áo che kín đầu cô, bảo vệ cô cẩn thận.

Sau khi trở về phòng, trên người hắn đã ẩm ướt một nửa, may là Túc Miểu vẫn không vấn đề gì.

Túc Miểu gạt đầu tóc rối bời, nhẹ nhàng đẩy anh: "Nhanh đi tắm nước nóng, coi chừng cảm lạnh."

Nếu là lúc trước Hàn Lặc nhất định sẽ kéo cô vào phòng cùng tắm rửa.

Hôm nay thân thể cô không như trước nữa, trong bụng còn khả năng là một thằng nhãi con, anh nào dám làm ẩu, chỉ hôn trên mặt cô vài cái, cô đơn đi tắm rửa.

Túc Miểu cởi áo dày bông trên người, rùng mình vì lạnh.

Lục lọi cả buổi cuối cùng tìm được chậu than, sau khi chuẩn bị xong, một lúc sau lửa vẫn không bén.

Lại nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn.

Đỗ Kim Sinh chắc là ngủ rồi, nên cũng không muốn tùy tiện đi tìm bà ấy, chỉ có thể bọc chăn ngồi ở trên ghế sô pha đợi Hàn lặc.

Cô trải bản vẽ thiết kế mà cô chưa hoàn thành ngày hôm qua ra, vừa thay đổi kế hoạch vừa suy nghĩ về chuyện của Túc An.

Cô cũng không biết tại sao mình lại nghĩ đến chuyện của Túc An.

Chỉ đột nhiên, sự đau lòng và nhẫn nhịn của Liễu Ngọc Tú hiện lên ngay trước mắt cô.

Bỗng nhiên đã cảm thấy Túc An hôm nay quá nghẹn khuất rồi.

Cô không hiểu được, thậm chí không nhịn được mà muốn khuyên nhủ cô ta, đừng chấp nhất cái danh hiệu phu nhân thị trưởng kia nữa.

Danh hiệu kia dù có thế nào cũng không đủ để sống một cuộc đời thư thái.

Không phải cô ta không có tiền và không có đường lui, vậy tại sao cứ phải treo cổ ở trên người Tưởng lục?

Huống chi, Tưởng Lục cũng không giống một người có thể làm thị trưởng, kỳ ngộ của mỗi người không phải là không thể thay đổi, nói không chừng sự xuất hiện của cô ta sẽ phá vỡ tương lai của Tưởng Lục?

Tưởng Lục không đủ vững vàng trong hôn nhân, chẳng lẽ lại có thiên phú khi làm việc bên cạnh công sự?

Nhưng quan hệ giữa cô cùng Túc An quả thực không tốt, chắc cô ta sẽ nghĩ rằng mình đang chế giễu cô ta.

Nghĩ như vậy, Túc Miểu cũng nhịn không được mà thở dài.

Hàn Lặc vừa vào phòng đã thấy cô cau mày, bút máy trên tay vô thức vẽ lung tung, liền hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Túc Miểu giật mình: "Không có gì."

Cô không biết có nên nói cho Hàn Lặc rằng Túc An là người đặc biệt hay không, cô cũng sợ Hàn Lặc hỏi cô vì sao lại biết rõ?

Túc Miểu nhìn Liễu Ngọc Tú khó xử, thực sự muốn nhắc nhở cho Túc An tỉnh táo lại.

Cô cũng nghĩ, nếu Túc An tìm được chỗ đứng của mình, cô ta có tiếp tục bám chặt lấy Tưởng Lục hay không.

Liệu có khiến cho cha mẹ bớt lo lắng hơn.

Túc Miểu không có ý hại cô ta, nhưng chính bản thân cô cũng không phải là người có bản lĩnh, trong tiềm thức muốn tìm sự giúp đỡ của Hàn Lặc, nhưng cô không rõ Hàn Lặc sẽ làm gì Túc An nếu biết chuyện.

Dù Hàn Lặc là chồng của mình, đối với cô đặc biệt tốt, Túc Miểu cũng không dám chắc Hàn Lặc đối với người khác có thể hạ thủ lưu tình hay không.

Ít nhất, anh ấy đối xử với người của Hàn gia, đặc biệt lạnh lùng.

Chẳng may..

Anh ấy biết Túc An đặc biệt, muốn lợi dụng cô ta để đạt mục đích khác thì sao?

Aiz, chẳng lẽ cô nghĩ Hàn Lặc như Đại Ma Vương rồi.

Hàn Lặc nhìn cô một lát, thấy cô cắn răng, rồi nhíu mày, nhịn không được mỉm cười lên tiếng: "Thật sự không có gì?"

Túc Miểu lắc đầu, vẫn không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, cô đột nhiên hỏi: "Nếu như, em nói nếu như, có người có thể biết trước tương lai, anh sẽ làm gì với người đó?"

Hàn Lặc híp mắt lại trong chốc lát, bắt gặp ánh mắt căng thẳng của Túc Miểu, anh đột nhiên cười nói: "Ai có thể đoán trước được tương lai, hẳn là pháp sư cố ý nói ra một số tin tức suy đoán để lừa người."

Anh lau khô tóc, vỗ m.ô.n.g Túc Miểu, ra hiệu cô đi vào bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-238-neu-co-nguoi-co-the-biet-truoc-tuong-lai.html.]

Túc Miểu cũng không suy nghĩ gì, vô thức nhích vào trong ghế sô pha.

Sau đó lồng n.g.ự.c nóng ấm của Hàn Lặc áp sát người cô qua lớp chăn, nửa ôm cô, nói ra: "Nếu quả thật có người biết trước tương lai, đương nhiên là bắt thóp đối phương, để cho người kia kiếm tiền cho chúng ta."

Trái tim Túc Miểu bỗng nhiên như ngừng lại: "Lỡ may thông tin người kia biết vô dụng đối với anh thì sao?"

Hàn Lặc híp mắt, giọng điệu dịu dàng: "Thấy mầm biết cây, có ... hữu dụng hay không phải đợi nói mới biết được."

Túc Miểu càng xoắn xuýt.

"Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Túc Miểu lắc đầu: "Không có."

Được rồi, nghĩ kỹ lại, hi vọng cô ta có thể tỉnh táo một chút, càng nhiều càng tốt.

Túc Miểu còn chưa phát hiện ra, cô không còn chỉ lo thân mình nữa mà đã dần lo lắng cho người nhà họ Túc.

Đổi lại mấy tháng trước, cô tuyệt đối sẽ không quan tâm đến sống c.h.ế.t của Túc An, cô chỉ nghĩ, chỉ cần Túc An không quấy rầy đến mình thì mọi sự đều tốt.

Thậm chí Túc An gây ra chuyện cười, cô còn mưu cầu danh lợi xem cuộc vui đây này.

Cô nói kiểu đầu voi đuôi chuột..., khiến cho Hàn Lặc ngẩn người.

Chẳng lẽ, cô ấy không phải nói về chính mình?

Quái, vậy nói ai? Mẹ vợ? Không giống.

Hàn Lặc sờ cằm, suy tư xem hôm nay Túc Miểu gặp người nào, là ai làm cho cô ấy có cảm xúc này.

Bị Túc Miểu đập hai cái, chỉ nghe cô nhẹ than: " Hàn Lặc, em không thể đốt được chậu than đó, anh đi sửa đi. Nếu chậm thêm chút nữa, con gái của anh sẽ bị đông lạnh mất."

Hàn Lặc bật cười, không muốn nghĩ nữa.

Thò tay lên chóp mũi hếch của cô nhéo: "... con gái chúng ta vẫn là mầm đậu, con bé có biết em dùng con bé để sai khiến cho cha con bé không?"

Túc Miểu hừ hừ hai tiếng: "Anh nhanh đi, thật sự càng ngày càng lạnh rồi."

"Được, đi ngay lập tức."

Hàn Lặc mặc áo mỏng đứng dậy.

Lúc anh rời đi, Túc Miểu đã cảm thấy có gió lạnh thổi đến phía sau lưng, nhất thời lạnh run cả người, thò tay kéo chăn lại.

Lúc nói chuyện hàm răng cũng run lên: "Hay là, hôm nay đốt hai cái?"

Hàn Lặc ngồi xổm ở ngoài cửa, nghe đến lời này không cần nghĩ đã trả lời: "Không được, trong phòng cho dù lớn hơn cũng không thể đốt hai cái, chậu than nhiều sẽ dễ gặp chuyện không may."

Túc Miểu: "Xảy ra chuyện gì?"

Hàn Lặc: "Hôn mê, nếu nghiêm trọng hơn sẽ mất mạng luôn."

Lời này dọa Túc Miểu tái mặt sợ hãi: "À? ? Vậy, vậy ... hay là chúng ta không đốt nữa, đắp chăn bông một lúc là được."

Hàn Lặc cười nghẹn: "Không sao, đốt một cái là được.”

Túc Miểu vẫn không yên lòng: "Thật sự? Kỳ thật em cũng không cảm thấy lạnh lắm."

So với lạnh, cô cảm thấy mạng sống vẫn quan trọng hơn.

Tuy cô cũng không biết vì sao đốt than có thể gây c.h.ế.t người, nhưng Hàn Lặc nói chuyện kia rất nghiêm túc, có lẽ không lừa cô.

Hàn Lặc cuối cùng không nhịn được, cười ha ha: "... Trêu em thôi, chúng ta đốt than nhưng không đóng kín cửa sổ, không khí lưu thông rồi sao dễ gặp chuyện không may được."

Túc Miểu tức giận đến lệch miệng, nghiến răng, muốn nhảy ra ngoài mà đánh anh.

Chân mới từ trong chăn thò ra, lập tức đông cứng, kinh hãi lại rụt trở về: "Anh bắt nạt người ta!”

Hàn Lặc mới thong thả nói: "Ao bảo em suốt ngày đọc những thứ ma quái kia, biết trước tương lai đều là thủ đoạn lừa gạt, anh đây lời nói và việc làm đều mẫu mực, nếu em đọc thêm những sách bổ ích, chẳng phải sẽ biết chuyện anh nói là lừa em sao. Đồ ngốc!”

Túc Miểu: "..."

Cái này có phải là tiếng người không?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Miểu Miểu: ... Thường xuyên bị diss không có văn hóa, nhưng rất kiên cường! kkk

Loading...