Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 223: Trông Rất Tự Hào.

Cập nhật lúc: 2024-09-23 11:34:02
Lượt xem: 32

Tối hôm đó, vợ chồng son không về nhà, ngủ lại tại phòng của Túc Miểu.

Hàn Lặc hiếm khi có một ngày ngoan ngoãn, thanh tâm quả dục, thuần túy ôm vợ ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Lặc tỉnh dậy trước, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu khi ngủ của vợ, trong đôi mắt đen tràn đầy sự dịu dàng như nước, anh cười cười, hôn lên khóe mắt cô rồi nhẹ nhàng rời giường.

Anh vừa nhúc nhích, Túc Miểu đang nhắm mắt lại lầu bầu một tiếng, hai tay tùy tiện quơ quào trong không trung.

Hàn Lặc nhanh chóng lấy một cái gối khác nhét vào trong lòng cô.

Anh mặc quần áo, ngón tay gõ nhẹ vào mũi cô một cái, cười nói: "Yêu tinh dính người."

Cũng chỉ có lúc Túc Miểu ngủ anh mới dám nói cô như vậy, nếu không cô chắc chắn sẽ tức giận đến giậm chân, không đúng còn muốn đánh anh để trút giận, đầu óc thường ngày xoay chuyển nhanh như vậy sao có thể nghĩ không ra được, cô càng như thế, càng biểu hiện cô ấy đặt mình trong lòng.

Hàn Lặc lắc đầu, vẻ mặt nuông chiều.

Lúc xuống lầu, Túc Vệ Quốc đang uống trà đọc báo: "Niếp Niếp đâu, lại ngủ nướng?"

Hàn Lặc:…

Anh sờ sờ chóp mũi, thấy rằng còn phải giữ mặt mũi cho vợ.

"Cô ấy sợ lạnh, con để cô ấy nằm trong ổ chăn, cha, con đến bệnh viện trước, lúc nào Niếp Niếp dậy cha nói với cô ấy một tiếng, đợi con xong việc sẽ về đón cô ấy."

Hàn Lặc bình tĩnh như thường chào hỏi Túc Vệ Quốc.

Túc Vệ Quốc: "Ăn sáng trước đi, xong ngay đây."

Tuổi càng lớn, thời gian ngủ càng ngắn.

Hơn nữa, Tết Nguyên Đán đang đến gần, mọi tiết mục trong đoàn văn hóa nghệ thuật của thành phố đều đã được sắp xếp xong, nhóm các chàng trai, cô gái đã đến các đoàn bộ đội xung quanh để thăm hỏi và biểu diễn, Liễu Ngọc Tú lại rảnh rỗi.

Một ngày nhàn hạ, lại ôm đồm công việc làm điểm tâm.

"Đúng vậy, đừng lo, buổi sáng hôm nay làm rất đơn giản, chỉ có cháo thịt nạc với củ cải muối và bắp cải muối. Nhưng mà, tay nghề làm dưa chua của mẹ là đặc biệt học từ đồng hương, Niếp Niếp cũng rất thích. Tiểu Hàn con cũng nếm thử đi, nếu thấy ngon thì mang về hai hộp."

Liễu Ngọc Tú bưng hai dĩa dưa chua đi tới.

Sau đó lại chạy vào phòng bếp cầm một cái chén nhỏ, bên trong là hai củ tỏi: "Túc Trì lại thích món này."

Mẹ vợ đang bận rộn, Hàn Lặc nào dám yên tâm thoải mái ngồi chờ ăn, nhanh chóng chạy vào bếp mang cháo ra.

Đúng lúc Túc Trì ngáp dài đi xuống lầu, thấy Hàn Lặc đang bưng nồi cháo nói cười với mẹ mình, anh bất ngờ hô lớn: " Hừm, một người nổi tiếng là quần áo là lượt trong đại viện ta vẫn phải làm vui lòng mẹ vợ à."

Hàn Lặc nhướng mi, đây là anh vợ, quyết định không làm tổn thương hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-223-trong-rat-tu-hao.html.]

Không cay độc với hắn.

Liễu Ngọc Tú đã xem anh như con trai ruột, vội vàng đẩy con trai về: "Túc Trì con bao nhiêu tuổi rồi, có biết ăn nói không đấy? Thấy mẹ con bận đến mức chân không chạm đất cũng không biết chủ động giúp một tay, chỉ chờ có người dâng tận miệng, ba mươi tuổi đầu còn để mẹ chăm sóc, con có thấy hổ thẹn với lương tâm không? Con có còn ra dáng một người anh cả không? Em trai, em gái con đều là học từ con mới dưỡng thành tính không chịu động tay, ngũ cốc cũng không phan biệt được…"

Túc Trì: !!!

Mẹ, con đây đã làm chuyện gì khiến người người oán trách sao? Không phải chỉ trêu chọc Hàn Lặc một câu thôi sao?

Anh khó tin nhìn mẹ ruột.

Còn chưa kịp phản bác đã chợt nghe thấy người em rể tồi tệ, không biết xấu hổ nói: "Mẹ, vấn đề của anh cả đúng là lớn thật, nhưng Miểu Miểu đã được mẹ dạy bảo rất tốt, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, còn có chí tiến thủ, dự thính một học kỳ, đã có thể vẽ tranh, may quần áo, tay nghề vượt trội như vậy, bước ra đời vô cùng vinh quang."

Thật sự là không có lúc nào là không bù thêm thay cho vợ.

Nhân tiện còn tìm đường sáng cho chuyện làm quần áo của cô ấy.

Túc Trì: ???

Nghe đến mức mặt đầy dấu chấm hỏi.

Đây là cô em gái lười biếng Túc Miểu kia của hắn?

Ai ngờ rằng cô giáo Liễu lại rất tin tưởng, không chút nghi ngờ, một bộ dáng trông rất tự hào.

Cười đến mức không ngậm được miệng: "Đúng vậy, trước kia con nhóc có chút không hiểu chuyện, nhưng sự thay đổi trong hơn nửa năm này quả thật rất lớn, nhờ có con ở cạnh đốc thúc nó tiến bộ, nếu không thì dựa theo tính tình của nó làm sao có thể phí thời gian cho học tập được, Tiểu Hàn, sau này nếu nó có gì không tốt, con cứ dạy bảo, khuyên răn nó, đừng nuông chiều nó."

Hàn Lặc chỉ cười.

Túc Trì: xem ra không phải một mình mình biến thành cọng cỏ không ai quan tâm, em gái à, địa vị của em đã tụt dốc không phanh rồi!

Liễu Ngọc Tú khen Hàn Lặc xong, lại tức giận trừng mắt nhìn Túc Trì một cái: "… Nhanh đi rửa mặt đi, khổ người lớn như vậy không thể cản đường ở đây được?"

Quay đầu lại cười tít mắt quan tâm Hàn Lặc: "Tiểu Hàn, con có việc gấp thì ngồi xuống ăn cơm trước, không cần chờ bọn họ."

Hàn Lặc: "Dạ, cha, mẹ, hai người cũng ăn đi."

Túc Trì tắc tắc hai tiếng, lẹp xẹp đi rửa mặt.

Sau đó lại về phòng kêu Ngô Hồng Ngọc dậy, về phần ba đứa nhỏ đang ngủ như mấy chú heo con, thơm phức. Bây giờ bọn chúng đang vào kỳ nghỉ đông, Túc Vệ Quốc cảm thấy trẻ con nên ngủ đủ giấc, đặc biệt cho phép bọn trẻ thức dậy lúc tám giờ để ăn điểm tâm, nhưng qua tám giờ còn chưa dậy thì cũng không được.

Cơm nước xong, hai vợ chồng Ngô Hồng Ngọc lái xe đi làm.

Hàn Lặc một mình lái xe đến bệnh viện.

Loading...