Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 130: Không Cho Phép Học

Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:57:24
Lượt xem: 61

Bên trong chính sảnh, khách đến thăm chúc thọ ước chừng có sáu bảy bàn.

Đàm gia lại không có mấy người, chỉ có vợ chồng con trai cả Viên Tĩnh Đan, hai vợ chồng cháu trai cả, ông ngoại ba cùng con trai và con dâu. Phòng lớn con trai trưởng đang ở quân khu Tây Bắc không về được, một nhà con trai thứ tư đều tại Quảng Châu. Bà cụ ngay từ đầu đã nói không làm lớn, nói mọi người không cần trở về gấp.

Ngoài ra, quan hệ gần đây chính là Đàm Mỹ Phân cùng Viên gia.

Viên Tĩnh Đan cũng không nghĩ tới, chính mình nhất thời mềm lòng đồng ý thỉnh cầu của em gái chồng, cô ta lại cho nhiều người đi theo như vậy, dẫn bọn hắn đến thăm chúc thọ, sau khi biết chuyện quả thực tức giận đến đau gan.

May mà hai ông bà cụ cũng hiểu được, không tức giận với bà ấy, cũng không nói đem người đuổi đi…, nếu không bà thật sự không có mặt mũi mà nhìn người.

Hàn Thành Tuyết kéo Đàm Mỹ Phân, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, sao không thấy bóng dáng em tư? Nếu không, con đi ra ngoài tìm hắn?"

Cô ta nghe người ta nói, những căn nhà cổ này rất có thể cất giấu đồ cổ bảo bối.

Người Đàm gia luôn ở nơi này, lại không giống mấy căn nhà cũ đã bị cải tạo qua, cái gì cũng được bảo tồn rất hoàn hảo. Mặc dù là mấy năm trước náo động như vậy, uỷ ban cách mạng cũng không dám gõ cửa Đàm gia.

Cô ta đối với căn nhà này của Đàm gia rất ngạc nhiên.

Đàm Mỹ Phân lắc đầu: "Không cần tìm, hắn khẳng định đang ở Tùng Huy Đường."

Tùng Huy Đường?

Hàn Thành Tuyết chớp chớp mắt: "Vậy, con đi Tùng Huy Đường gọi hắn."

Đàm Mỹ Phân nhìn bộ dạng hào hứng bừng bừng của con gái chồng, nhịn không được nhíu mày, giọng lạnh xuống: "Tùng Huy Đường là chỗ ở của ông ngoại bà ngoại Hàn Lặc, người ngoài đều không được phép tiến vào."

Đừng nói Hàn Thành Tuyết, mà ngay cả bà ta cũng không thể tự tiện xông vào.

Nếu không bà ta làm gì phải ngồi cùng mấy người ngoài này, chỉ có thể ngồi ở chính sảnh đợi.

Nghe được hai chữ "người ngoài", biểu cảm của Hàn Thành Tuyết rất khó coi.

Đây là ý gì?

Quả nhiên chị cả nói đúng, Đàm Mỹ Phân ngoài miệng luôn nói cô ta là con gái ruột, nhưng vừa đến loại thời điểm này đã là "người ngoài" rồi. Cô ta chỉ muốn có thêm kiến thức về cảnh sắc trong vườn mà thôi, bà ta lại dùng mấy lời này chắn cô ta.

Hai mẹ con đang sắp huyên náo không vui, Hàn Lặc cùng Túc Miểu đã đỡ Ngũ Mộc Lan đi vào.

"Mẹ, cha!" Đàm Mỹ Phân đứng dậy, nghênh đón.

Trước mặt nhiều người như vậy, Ngũ Mộc Lan không vứt hết mặt mũi bà ta, bất quá sắc mặt vẫn nhàn nhạt như trước: "Tới rồi?"

Đàm Mỹ Phân: "Dạ, còn có Thành Tuyết, Hồng Bác cùng Hồng Viễn, bọn hắn ở bên kia, con gọi bọn chúng chạy tới vấn an cha mẹ ah."

Nghe thấy mẹ để ý tới, Đàm Mỹ Phân kích động vạn phần, cứ thế không chú ý tới bà cụ vừa nghe đến người Hàn gia, trong phút chốc sắc mặt lạnh xuống, dứt lời liền muốn đưa tay vẫy Hàn Thành Tuyết.

"Không cần."

". . . Mẹ?"

Đàm Mỹ Phân sững lại, tay dừng ở giữ không trung.

Đang ở trước mặt của mọi người, Ngũ Mộc Lan không mắng bà ta hồ đồ, chỉ nói: "Lát nữa sau khi ăn cơm trưa xong, tôi với cha cô còn phải đi xem căn nhà kia của Trường Thọ, cô có đi không?"

Đàm Mỹ Phân chần chờ một lát: "Con không đi được."

Hàn Đại Nghiệp hai ngày này đã trở lại doanh trại, trong chốc lát con gái chồng cũng hẹn người ta sẽ không về nhà, bà ta chỉ cần đem hai đứa bé đưa đến nhà mẹ đẻ Vương Tuệ Nhã là có thể cùng Hàn Thành Thanh ở chung một mình. . .

Dù sao đi nữa, căn nhà kia cũng không có chân, ở đằng kia cũng không chạy được, lần sau bà ta nhìn cũng được.

Ngũ Mộc Lan đưa mắt liếc nhìn bà ta thật sâu, “được" một tiếng, không nói cái khác.

Hồ đồ như vậy a, tốt nhất là hồ đồ cả đời, ngàn vạn lần đừng thanh tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-130-khong-cho-phep-hoc.html.]

Lần đầu Túc Miểu gặp nhiều người như vậy đứng dậy nghênh đón, tranh nhau nói lời chúc thọ, còn tưởng rằng đây là lễ đại thọ của lão tướng quân ở Đại Thịnh, một hồi luân phiên cũng đến lượt những cháu chắt trong nhà đến trước mặt mọi người dâng lễ mừng thọ.

Hai vị lão nhân không có nửa phần kiêu ngạo, cùng những khách mời khác tâm tình.

Mà Hàn Lặc nắm tay cô, đi đến cái bàn trong cùng, trên bàn đều là người nhà Đàm gia.

"Đây là ông ngoại ba."

"Ông ngoại ba."

"Đây là anh họ hai."

"Anh họ hai."

". . ."

Hàn Lặc lần lượt giới thiệu từng người, Túc Miểu theo phía sau chào hỏi. Tuy là mừng thọ của Ngũ Mộc Lan, nhưng tất cả mọi người trong nhà trước đó cũng biết Hàn Lặc sẽ mang đối tượng đến thăm, đã sớm đem lễ gặp mặt chuẩn bị xong.

Bên kia một đám người vây quanh hai ông bà cụ nói những lời tốt đẹp, bên này Túc Miểu thu lễ đến mỏi tay.

Đột nhiên, cô nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Lão thái thái, nghe nói ngài đặc biệt thích thêu thùa, bức “Chúc thọ đồ” này vừa vặn phù hợp, lúc này cháu chúc ngài sống lâu trăm tuổi, Tùng Hạc Trường Xuân."

Nghe được chữ chúc thọ đồ, Hàn Lặc cũng sững sờ.

Quay đầu về phía âm thanh nhìn lại, ánh mắt rơi vào bức thêu, quả nhiên là một bức mà Túc Miểu bán đi kia.

"Của em đấy." Anh thấp giọng nói ra.

Túc Miểu cũng phát hiện, cô gật gật đầu: "Là một bức kia."

Không chỉ như thế, người mua lại là người từng bị cô từ chối, bạn của Lí Ngọc Dung.

Còn nghĩ đến lời Thái Phán Lan nói, khách mua chúc thọ đồ muốn cô thêu tranh chân dung khoả thân, ánh mắt Túc Miểu có chút vi diệu

Ánh mắt không tự giác mà nhìn về phía cơ thể được chiếc sườn xám bọc lấy.

Ông trời...ơ...i! !

Làm sao có những bộ quần áo có thể để lộ những đường cong của cơ thể như vậy, bộ n.g.ự.c kia giống như muốn giãy giụa từ trong lớp vải nhảy ra, nó khiến người ta cứ muốn ngoái lại nhìn.

Cô vốn cho là mình đã không tầm thường rồi, không nghĩ tới cùng người khác so sánh, người ta là ngọn núi cao nguy nga và hiểm trở, cô chỉ là sườn núi nhỏ có chút phập phồng.

Cũng chỉ mạnh hơn một chút so với Túc An.

Nếu như có khả năng, cô thật sự muốn để cho phu nhân đến nhìn xem, cái gì mới gọi là quyến rũ.

Anh mắt Túc Miểu di động từ eo cô ta đi xuống, cuối cùng tìm được tự tin rồi.

Eo cô ta không mảnh mai như mình, chân cũng ko dài như mình, da cô ta dù trắng nhưng lại không giống mình.

Cô ta là trắng lạnh lùng, mang theo một chút màu xanh.

Không như cô, trong trắng lộ chút hồng, Túc Miểu cảm thấy, màu da của mình là xinh đẹp nhất.

Nếu như cô cũng mặc thành như vậy. . .

Cô còn muốn nhìn lại khuôn mặt của người phụ nữ kia, đột nhiên, một đôi tay lớn che đi ánh mắt của cô.

"Không cho phép học."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cô ngỗng cho rằng n.g.ự.c lớn: C~~

Loading...