Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 277

Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:25:50
Lượt xem: 88

"Trần đại phu, người thật sự nói quá lời!"

Thẩm Bích Thấm ngăn cản không kịp, chỉ có thể thi lễ lại Trần đại phu, sau đó liền nâng người ông ấy lên, nghiêm túc nói,Trần đại phu, nếu không phải người có tấm lòng nhân hậu, vì thiên hạ mà suy nghĩ thì bọn cũng sẽ không được lợi như vậy, bởi đó nên Trần đại phu là một hành y, nhân đức chi tâm, Thánh Thượng cũng là bậc minh quân, nên hẳn là người không hề nhìn lầm người, Trần đại phu chỉ cần có thể không quên tâm niệm ban đầu, luôn vì bá tánh mà làm việc thiện, vậy là đủ rồi."

"Được, lão phu không dám phụ hoàng ân." Nghe xong lời Thẩm Bích Thẩm nói thì Trần đại phu cũng coi như nhận được một lời hứa nhất định phải hoàn thành, do đó, lúc này mới tỏ vẻ mặt kiên định nói.

Thấy bộ dạng của Trần đại phu thì trong lòng Thẩm Bích Thẩm vô cùng vui mừng, nàng không nhìn lầm người, có Trần đại phu ở đây, thì hẳn là rất nhiều người sẽ được hỗ trợ, cũng có thể giảm bớt đi chút thống khổ.

Đầu ngày khai trương, bởi vì giảm nữa giá, nên Thẩm Bích Thẩm cố tình làm nhiều một chút, nhưng vẫn như cũ, làm không đủ bán, cũng là bởi vì gần đến trưa, người mua thạch tiên thảo lạnh đột nhiên nhiều lên, hơn nữa những người đến mua có thân phận rõ ràng là phú quý hơn nhiều so với người mua buổi sáng.

Thẩm Bích Thấm lập tức liền hiểu, đây hẳn là người do Quý Hiên Dật cùng Quý chưởng quầy giới thiệu đến mang hiệu ứng, cho dù là Thẩm Bích Thẩm và bọn họ có quan hệ hay không thì ít nhất lần này họ cũng đã chiếu cô nàng một lần, cũng như là biểu lộ thái độ của bọn họ, nếu mà được biết thì cũng coi như là lưu lại ấn tượng tốt với Quý phủ đi.

"Thật sự xin lỗi, hôm nay tiên thảo lạnh đã bán hết toàn bộ bán, mong mọi người ngày mai lại đến." Giờ Mùi vừa mới qua, tiên thảo được dự trữ trong kho đông lạnh đã không còn, Thẩm Thủ Nghĩa dùng vẻ mặt xin lỗi nói với những người khách đến mua tiên thảo nhưng không còn.

Hôm nay bởi vì mấy người Quý Hiên Dật đến, nên rất nhiều người đều biết đằng sau Thẩm Bích Thẩm có chỗ dựa không hề đơn giản, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng không dám gây sự nhiều, cũng chỉ là ồn ào một chút rồi thất vọng trời đi.

"Cha, đóng cửa, mau đóng cửa!" Nhìn thấy khách nhân đều đã rời đi, Thẩm Bích Thẩm lập tức dùng vẻ mặt hưng phấn thúc giục Thẩm Bích Thẩm.

"Được rồi!"

Thẩm Bích Thẩm lộ ra vẻ mặt tham tiền, Thẩm Thủ Nghĩa không cần nghĩ cũng hiểu ý định của Thẩm Bích Thẩm, nha đầu này là đang muốn đếm tiền.

Sau khi đóng cửa lớn của cửa hàng lại thì một nhà bảy người mới bắt đầu kích động vậy quanh nhau, nhìn đống tiền kia, rồi lần lượt đem đếm lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-277.html.]

Thẩm Đại Võ lúc bọn họ bắt đầu định đóng cửa thì đã đi về trong thôn trước, đêm nay Thẩm Bích Thấm và mọi người trong nhà còn muốn cử hành một hồi yến tiệc trong thôn, ông ấy lo lắng nhà Thẩm Triệu thị lo không hết việc nên liền về thôn hỗ trợ trước.

Một nén nhang sau, mọi người đều đã đếm xong hết tiền.

"Con... Con nói trước!"

Thẩm Kỳ Viễn nuốt nước miếng mở miệng nói đầu, hai mắt sáng lên, kích động nói,"Con có 513 văn." "Con có... 11cộng văn nữa." Thẩm Trí Viễn nói.

"Nhị Lang, Con... Sao con lại có nhiều tiền vậy?"

Thẩm Lâm thị kinh ngạc nhìn Thẩm Trí Viễn, sau đó mới mở miệng nói,"Chỗ của ta có 371 văn."

"Ha ha, đây chắc phải chứng minh nhị ca có thiên phú kinh doanh sao."

Thẩm Bích Thấm nhìn về phía Thẩm Trí Viễn bằng ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ đến tiểu hài tử này lại có thể đếm được nhiều và nhanh như vậy"Nhưng mà so với con kém hơn, chỗ này con có 1342 văn."

"Xem ra tất cả số tiền lớn đều bị hai người các con lấy hết" Thẩm Thủ Nghĩa cảm khái nói,Chỗ này của ta có 485 văn."

"Chỗ này con có 325 văn." Thẩm Bích Tuyết mỉm cười nói.

"Con... Con đếm được 112 văn

Thẩm Bích Ngọc nói xong thì vành mắt đều đỏ lên, mấy người Thẩm Bích Thấm đếm được nhiều như vậy, mà nàng lại bởi vì đếm được bấy nhiêu thôi mà vui vẻ, vì vậy trong nháy mắt toàn bộ vui sướng đều biến mất, đồng thời nàng cảm thấy mình thật là vô dụng.

Loading...