Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 205

Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:39:12
Lượt xem: 61

Thẩm Lâm thị cũng không nghĩ tới Thẩm Thủ Nghĩa sẽ gọi khuê danh của bà ngay lúc này, xấu hổ đỏ mặt đến tận cổ, cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.

"Hì hì, nương, nương mặc bộ váy này tựa như tiên nữ, cực kỳ cực, phụ thân, phụ thân nói có phải hay không?"

Nhìn dáng vẻ của hai người, Thẩm Bích Thẩm trong lòng cười thầm, sau đó tiến lên kéo tay Thẩm Lâm thị, hỏi Thẩm Thủ Nghĩa.

"Ừm... Ừ, đẹp!"

Hiện tại Thẩm Thủ Nghĩa vẫn còn trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên, nghe Thẩm Bích Thấm hỏi, không nghĩ nhiều theo bản năng gật đầu trả lời.

Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa xem đến ngây người, nội tâm Thẩm Lâm thị cũng cảm thấy ngọt ngào, nhưng vừa thấy vẻ mặt nhỏ tươi cười lanh lẹ bỡn cợt của Thẩm Bích Thấm, lập tức vươn ngón tay chọc chọc trán Thẩm Bích Thẩm"Thấm Nhi, con thật là!"

"Nương, con làm sao, con chỉ nói thật thôi mà, được rồi, quần áo của nương mua bộ

này, phụ thân, con thấy bộ quần áo này rất hợp với phụ thân, phụ thân cũng mau đi thử đi."

Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa nghịch ngợm thè lưỡi, cầm lấy một bộ quần áo từ

trong tay Thẩm Trí Viễn nhét vào trong lòng n.g.ự.c Thẩm Thủ Nghĩa, sau đó đẩy mạnh ông vào phòng thử đồ.

"Mọi người nói xem phụ thân mất hồn mất vía như vậy, lát nữa có thể mặc quần áo được không?" Thẩm Bích Thẩm nhìn Thẩm Lâm thị, vẻ mặt trêu ghẹo nói.

"Con, đứa nhỏ này, nói gì vậy, mau đi xem quần áo của các con đi." Thẩm Lâm thị thật sự bị Thẩm Bích Thấm nói đến xấu hổ không chịu được.

"Được được được, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của phụ thân, nương là người cần nhất, chúng con không ở đây làm chướng mắt nữa, đại tỷ, nhị ca, tam ca, chúng ta đi chọn quần áo cho chúng ta thôi."

Thẩm Bích Thẩm nói xong, lôi kéo mấy người nhanh chóng đi đến một bên.

"Các vị tiểu thư công tử muốn xem bộ nào cứ việc nói, tiểu nhân lập tức lấy cho các vị." Chưởng quầy cũng rất có ánh mắt, đi theo mấy người Thẩm Bích Thẩm. ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-205.html.]

"Hai cái khăn tay và dây buộc tóc này là quà của phu nhân và tiểu thư, lần sau nhớ tới nữa đó."

Mua xong quần áo, chưởng quầy tươi cười tặng quà cho mấy người.

"Bộ quần áo này thật vừa vặn, ta thậm chí không cần phải gấp tay áo."

Thẩm Kỳ Viễn hưng phấn nhìn bộ quần áo mới trên người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ, mượt mà đáng yêu không nói nên lời.

Tiểu hài tử nhà nông cơ bản không có quần áo mới để mặc, đứa nhỏ mặc của đứa lớn, cho nên quần áo vừa vặn rất ít.

"Cái này mua ở tiệm quần áo, đắt như vậy, có thể không đẹp sao?" Thẩm Trí Viễn cũng cực kỳ vui vẻ, cuối cùng trên mặt lộ ra một nụ cười hồn nhiên phù hợp với tuổi tác của hắn.

"Ai, đại tỷ, nhị ca, tam ca, chúng ta đi chậm một chút." Đang nói, Thẩm Bích Thấm đột nhiên tiến lên giữ chặt mấy người, sau đó chỉ về phía trước.

Mấy tiểu hài tử nhìn về phía trước, nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị sóng vai đi cùng một chỗ, tình cảm dịu dàng không cần nói cũng biết.

"Ừ."

Thấy cảnh trước mắt, mấy tiểu hài tử đều đồng thời bước chân chậm lại, kéo ra khoảng cách với hai người lớn, nhưng không quá xa, vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa tò mò nhìn hai người.

Hai người Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị đi ở phía trước, cả hai đều ngượng ngùng giống như tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, tim đập nhanh, ánh mắt cũng không dám nhìn đối phương.

"Hàm Nhi, nàng mặc bộ đồ này, thật sự rất đẹp." Cuối cùng Thẩm Thủ Nghĩa mở lời trước, trong ánh mắt nhìn Thẩm Lâm thị tràn đầy thâm tình không thể hòa tan.

Nghe vậy, Thẩm Lâm thị xấu hổ đến mặt đỏ rần, đầu càng cúi thấp, dáng vẻ thẹn thùng làm Thẩm Thủ Nghĩa nhìn thẳng mắt.

Một lúc lâu sau mới nghe được giọng nói giống như muỗi ngâm của Thẩm Lâm thị vang lên"Tướng công mặc bộ đồ này... Cũng... Cũng đẹp."

"Hàm Nhi."

Nghe vậy, nội tâm Thẩm Thủ Nghĩa rung động, không nhịn được nắm lấy tay Thẩm Lâm thị. "Tướng công, đang ở bên ngoài mà." Đột nhiên bị nắm tay, Thẩm Lâm thị kinh ngạc thoát ra. "Vi phu biết." Nhưng ai ngờ, Thẩm Thủ Nghĩa đáp lại một tiếng, bàn tay vẫn nắm chặt không bỏ.  

Loading...