Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Nhanh Chóng Hòa Ly - Chương 3+4

Cập nhật lúc: 2024-08-23 11:25:11
Lượt xem: 3,976

3

 

Sau khi Phí Thiệu rời đi, Lục Ý đến đỡ ta, nàng trông có vẻ lo lắng: "Phu nhân, việc hòa ly này, lão gia và lão phu nhân đã biết chưa..."

 

Ta khẽ nhìn nàng: "Hòa ly thư đều là vừa mới viết, ngươi nói xem..."

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhìn thấy sắc mặt Lục Ý càng thêm u sầu, ta bật cười: "Đừng lo lắng nữa, thu xếp đồ đạc, sau này cứ gọi ta là tiểu thư, tiểu thư có gì ăn sẽ không quên ngươi."

 

Chuyện kế phu nhân Lục Uyển Ninh muốn hòa ly với Phí Thiệu nhanh chóng lan khắp Phí phủ, ta không lo lắng về lời đàm tiếu của kẻ khác, vì ở phủ này ta cũng chẳng còn gì lưu luyến.

 

Sinh thời, lão phu nhân Phí gia đối xử với ta không tệ, chính bà là người đã nhìn trúng ta, nhưng sau khi ta vào cửa không lâu, bà lại vì bệnh mà qua đời.

 

Trước bữa cơm chiều, Lâm Chi che một chiếc ô giấy dầu, duyên dáng bước vào tiểu viện của ta.

 

Ta ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã sắp lặn, bầu trời trong xanh không một gợn mây, không gió cũng chẳng mưa, không biết Lâm Chi đang che ô làm gì.

 

Nhưng Phí Thiệu lại thích nàng chính ở điểm này.

 

Lâm Chi đến để dò xét ta, vừa bước vào đã yếu đuối buồn bã cúi người hành đại lễ: "Nếu phu nhân vì chuyện của Chi nhi mà giận dỗi tướng quân, Chi nhi làm sao gánh nổi!"

 

Trong lời nói, nàng ngầm ám chỉ ta không hiểu chuyện, đem chuyện hòa ly ra để dằn vặt Phí Thiệu.

 

Kiếp trước nàng cũng từng đến, khi đó ta còn chưa rõ bộ mặt thật của nàng, chỉ nghe nói nhà nàng sa sút, thật sự đáng thương, dù biết việc nàng ở trong viện của Phí Thiệu là không thỏa đáng, nhưng với một cô gái mồ côi như nàng, ta chỉ có lòng thương xót.

 

Chưa đợi nàng quỳ xuống, ta đã vội vàng đỡ nàng dậy, Lâm Chi nhân cơ hội tựa vào ta khóc một hồi, Phí Thiệu thấy vậy liền trách móc ta không ít.

 

Kiếp này, ta đã rõ bộ mặt thật của nàng, nàng muốn quỳ thì cứ quỳ.

 

Ta ngồi thẳng trên ghế, không động đậy: "Muội muội gánh được, sau này bên cạnh tướng quân, còn phải nhờ muội muội chăm sóc."

 

Lâm Chi ngẩn người, lắp bắp nói: "Phu nhân hiểu lầm rồi… ta với tướng quân không có chuyện gì khuất tất."

 

Ta giả vờ nghi hoặc: "Chẳng lẽ muội muội không muốn theo tướng quân? Sau khi chúng ta hòa ly, phủ tướng quân cũng cần có phu nhân…"

 

Lâm Chi mở miệng, trong mắt thoáng hiện niềm vui.

 

Nàng luôn muốn thay thế ta, trở thành phu nhân chính thức của Phí Thiệu.

 

Chỉ tiếc rằng, Phí Thiệu luôn khinh thường nhà họ Lục, hắn sẽ càng không để mắt đến gia đình đã sa sút như nhà họ Lâm.

 

Hắn vì Lâm Chi có gương mặt giống tỷ tỷ mà chiếu cố nàng, nhưng dù ta đã lâm bệnh dưỡng thương, dù Lâm Chi theo hắn ra vào thân thiết, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ ta, để Lâm Chi trở thành phu nhân của Phí gia.

 

Hai người này, một kẻ tâm cơ khó lường, một kẻ mắt cao hơn đầu, kiếp này chi bằng cứ để họ dây dưa, xem không có ta, họ có thể đi được bao xa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-ta-nhanh-chong-hoa-ly/chuong-34.html.]

Lâm Chi sau khi xác nhận tin tức hòa ly từ ta, mang theo niềm vui không giấu nổi mà rời đi, cánh cửa mở ra kêu cọt kẹt, ngoài cửa sổ có một cái bóng.

 

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: "Vào đi."

 

Một lúc sau, một bóng dáng nhỏ bé chậm rãi bước vào, ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt hỏi: "Mẫu thân định hòa ly với phụ thân thật sao?"

 

4

 

Phí Tây Ngộ, là đứa con duy nhất của Phí Thiệu và nguyên phối phu nhân, cũng là đứa trẻ duy nhất dưới danh nghĩa của ta kiếp trước.

 

Khi ta gả cho Phí Thiệu, nó mới hai tuổi, chập chững bước đi, miệng non nớt gọi ta là "mẫu thân."

 

Chớp mắt, nó đã sáu tuổi, giọng nói trẻ con cũng trầm ổn đi phần nào.

 

Nó từ nhỏ đã mất mẹ, cha lại chểnh mảng lơ là, bà nội thì ốm yếu, không có người thân bên cạnh, rất thiếu cảm giác an toàn, nhận ta làm mẹ xong, luôn quấn quýt bên ta, sợ rằng ta sẽ bỏ rơi nó.

 

Kiếp trước, sau khi bị Lâm Chi thay thuốc, mất quyền quản gia, ta đau đớn tột cùng, từng có ý định bỏ lại tất cả để rời khỏi Phí gia, dù cho có phải quay về làm một lão cô cô đơn đến c.h.ế.t cũng được.

 

Nhưng khi đang thu dọn hành lý, Tây Ngộ nhìn thấy, nó chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ quay về phòng mình mà khóc thầm.

 

Khi ấy nó mới mười tuổi, cũng đủ để hiểu chuyện, Lâm Chi dù là dì ruột của nó, nhưng lại luôn cảnh giác, không chịu dạy dỗ tử tế.

 

Dù sao, Lâm Chi muốn trở thành chủ mẫu của Phí gia, sau này chắc chắn sẽ có con của mình, nếu phải nâng đỡ một đích trưởng tử lớn tuổi hơn con mình, điều đó hoàn toàn không có lợi cho nàng.

 

Nếu nói rằng ta còn điều gì vương vấn ở Phí phủ, thì đó chính là Phí Tây Ngộ. Với cái tính cách mắt để lên đỉnh đầu của Phí Thiệu, ta không biết đứa trẻ nhỏ bé này có được nuôi dạy tử tế ở trong phủ hay không.

 

Ta vuốt đầu Tây Ngộ, ngập ngừng hỏi: "Tiểu Ngộ, nếu... mẫu thân và cha con đường ai lấy đi, con có muốn theo mẫu thân rời đi không?"

 

Ta nhìn thấy ánh mắt Tây Ngộ sáng lên, nhưng ngay sau đó lại trầm xuống.

 

Tây Ngộ lắc đầu, khẽ nói: "Mẫu thân cứ đi một mình, con là con của Phí gia, mẫu thân không thể mang con đi được."

 

Ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tây Ngộ, cảm thấy lòng đau xót, nó còn quá nhỏ, mềm mại như một khối bông.

 

"Nếu con đồng ý, mẫu thân dù thế nào cũng sẽ mang con đi."

 

Tây Ngộ vẫn kiên định từ chối.

 

Thôi thì, ở lại Phí gia, dù sao cũng là đích trưởng tử, là con trai của người vợ mà Phí Thiệu yêu thương nhất.

 

Theo ta, không tránh khỏi cảnh sống long đong lận đận.

 

Ta dặn dò quản gia trong phủ, cùng nhũ mẫu của Tây Ngộ phải chăm sóc tận tâm, rồi ôm Tây Ngộ vào lòng thêm một lần nữa. Cái ôm này, có lẽ cũng đã bỏ lỡ ánh nhìn không hợp với tuổi của nó.

 

Loading...