Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Chủ Mẫu Đại Sát Tứ Phương - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-10-09 17:42:54
Lượt xem: 4,041

Thẩm Ngọc và Lâm Uyển Nghi đều là những tài nữ dịu dàng, nhưng cả hai đều có phần kiêu ngạo, dù thường tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, nhưng trong xương tủy lại rất mạnh mẽ.

 

Nhưng dù người phụ nữ có đẹp đến đâu, thời gian rồi cũng làm phai nhạt nhan sắc, cho dù tài hoa đến mấy cũng sẽ héo tàn, đến lúc đó nếu không có con cái làm chỗ dựa, khó mà giữ được lòng chồng.

 

Lâm Uyển Nghi tuy xuất thân cao sang, trong lòng vẫn giữ chút kiêu ngạo, không bằng Thẩm Ngọc từng trải qua nhiều gian truân, hiểu được cách cúi mình nhẫn nhịn, lấy lòng nam nhân, càng khiến người ta thương xót.

 

Ánh mắt Thẩm Ngọc trầm ngâm, như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

 

Ta nghĩ, nàng thực sự tin rằng mình hơn hẳn Lâm Uyển Nghi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thẩm Ngọc nay đã hai mươi lăm tuổi, tuổi này ở kinh thành, bàn chuyện hôn nhân phần lớn chỉ làm kế thất, huống hồ nàng còn có thân phận thấp kém, cho dù ta ra mặt cầu thân cho nàng, muốn gả vào nhà quyền quý cũng không dễ dàng gì.

 

Điều này nàng ta hiểu rõ hơn ai hết, từ đầu đến cuối, Thẩm Ngọc chưa bao giờ nhắm tới vị trí chính thất.

 

Nhưng Phí Kỳ thì khác, Lâm Uyển Nghi đến nay vẫn chưa có con, nếu có một nữ nhân dịu dàng, hiểu chuyện sinh cho hắn một đứa con trai, được nâng lên làm thiếp cũng không phải là điều không thể.

 

So với một võ tướng như Phí Tiêu, Phí Kỳ là một quân tử nho nhã, đương nhiên dễ khiến Thẩm Ngọc xiêu lòng hơn.

 

Ta đã nói rõ ràng, với một người thông minh như Thẩm Ngọc, đương nhiên nàng ta hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.

 

Nàng ta đột ngột ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ánh lên vài phần kinh hãi.

 

“Phu nhân, xin tha thứ, ta thật sự không có ý...”

 

Nói rồi nàng ta muốn quỳ xuống, nhưng ta giữ lấy tay nàng, mỉm cười dịu dàng.

 

“Thẩm cô nương còn trẻ, tất nhiên là không cần vội.”

 

Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, ta biết nàng đã sợ.

 

Nhưng ta dừng lại đúng lúc, cũng cho nàng một con đường lui.

 

Khi xe ngựa về đến tướng phủ, Thẩm Ngọc viện cớ mệt mỏi sau chuyến đi, liền vội vã trở về phòng.

 

“Thẩm cô nương sao trông có vẻ sợ hãi thế?”

 

Sương Đào chu môi, nửa đùa nửa thật.

 

Ta khẽ cười: “Nàng ta thông minh lắm.”

 

Giờ thì mọi suy tính của Thẩm Ngọc đã bị ta nhìn thấu, nàng ta sẽ không dám mạo hiểm đặt tâm tư lên Phí Tiêu nữa.

 

Để Thẩm Ngọc gây họa cho Lâm Uyển Nghi cũng là vì Lâm Uyển Nghi quá đáng ghét, còn Phí Kỳ cũng chẳng phải người vô tội.

 

Họ đã coi nhau như bằng hữu thân thiết, chi bằng để họ tranh đấu lẫn nhau.

 

Trò “chó cắn chó” này, chắc hẳn sẽ rất đặc sắc.

 

8

 

Ta cứ nghĩ mình sẽ phải mất thêm chút công sức, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy.

 

Chỉ vài ngày sau buổi đấu mã cầu, Lâm Uyển Nghi đã không còn ngồi yên được nữa.

 

Lưu ma ma, người hầu cận của nàng ta, đã đích thân đến.

 

“Phu nhân nhà ta sau lần gặp Thẩm cô nương trong buổi mã cầu đã cảm thấy hợp ý, nên lần này muốn mời Thẩm cô nương đến nhà ta ở vài ngày, không biết phu nhân có nỡ xa cô nương không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-chu-mau-dai-sat-tu-phuong/phan-6.html.]

Ta khuấy ly trà hoa do Sương Đào pha, chỉ mỉm cười, không đáp.

 

“Lâm đại nương tử thật là khôn khéo, biết phu nhân thích Thẩm cô nương, khó khăn lắm mới có được người tâm đầu ý hợp, giờ lại muốn cướp đi.”

 

Sương Đào là nha hoàn theo ta từ khi còn ở nhà mẹ đẻ, nàng hiểu ta hơn ai hết, càng không ưa dáng vẻ giả tạo của Thẩm Ngọc.

 

Lời trêu đùa này càng khiến Lưu ma ma tin rằng ta không có chút đề phòng nào với Thẩm Ngọc, chắc hẳn khi về sẽ kể lại tỉ mỉ với Lâm Uyển Nghi.

 

Ta phất tay, giả vờ trách mắng.

 

“Sương Đào, không được vô lễ.”

 

Sương Đào giận dỗi lùi về phía sau ta.

 

“Đại tẩu đã yêu quý Thẩm cô nương, vậy thì để nàng ấy sang ở vài ngày đi.”

 

“Chỉ là mấy ngày trước, phu quân còn nói muốn tìm hôn sự cho Thẩm cô nương, trong quân doanh của ngài ấy có không ít người tài.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Lưu ma ma thay đổi, ngượng ngùng cười.

 

“Phu nhân quả thật nghĩ cho Thẩm cô nương, nhưng chuyện hôn nhân vốn không thể vội vã.”

 

Ta cười nhẹ: “Phải.”

 

Kiếp trước, Lâm Uyển Nghi đã lấy cớ bàn thơ luận văn để gọi Thẩm Ngọc đến, trong thời gian đó hẳn là đã ám chỉ nhiều điều với nàng ta.

 

Chính vì ta đã quá sơ suất, mới để cho họ có cơ hội thực hiện mưu đồ.

 

Khi Thẩm Ngọc chuẩn bị rời đi, nàng còn đến trước mặt ta, cẩn thận hỏi ý kiến ta.

 

Dáng vẻ khiêm nhường ấy, dù ai nhìn vào cũng không thể tìm ra lỗi.

 

Lưu ma ma cũng nhìn thấy rõ ràng, bà ta khẽ gật đầu.

 

Trong mắt bà, Thẩm Ngọc chỉ là một nữ tử yếu đuối, không có chút đe dọa nào.

 

Nhưng kiếp này, Lâm Uyển Nghi có lẽ đến c.h.ế.t cũng không ngờ, mưu kế của nàng ta cuối cùng sẽ tự hại lấy mình.

 

“Sương Đào, Thẩm cô nương là người hiểu chuyện, ngươi đi giúp nàng ấy một tay.”

 

Sương Đào gật đầu, hiểu được ý của ta rồi bước ra ngoài.

 

Thẩm Ngọc đã mắc câu, bắt đầu có ý với đại ca ta.

 

Vậy thì ta đương nhiên sẽ giúp nàng ta một tay.

 

Sương Đào âm thầm tiết lộ cho Thẩm Ngọc những sở thích của Phí Kỳ.

 

Nàng vui vẻ tiếp nhận.

 

Phần còn lại, phải xem tạo hóa của nàng ta thế nào.

 

Thẩm Ngọc… đừng làm ta thất vọng.

 

Nhưng đây chỉ là nước cờ đầu tiên của ta.

 

Điều ta tìm kiếm không chỉ là mối thù với Thẩm Ngọc và Lâm Uyển Nghi.

 

Ta còn phải gặp một người.

Loading...