Trong Nhà Có Cây Bút Tiên - Chương 10: Phiên Ngoại

Cập nhật lúc: 2024-07-04 14:22:19
Lượt xem: 580

Phiên ngoại 1

Gần đây mẹ tôi hẹn hò rồi.

Là tôi đoán đấy.

Dù bà thường xuyên không ở nhà, nhưng buổi tối vẫn ráng trở về nhà ngủ

Vậy mà gần đây lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Gương mặt vốn tái nhợt đi vì công việc, lúc này trở nên tươi tắn hơn, cả người ngập tràn niềm vui.

Đây chắc chắn là đang hồi xuân rồi!

Tôi cũng không ngại gì khi mẹ hẹn hò yêu đương, nhưng mẹ còn đi qua đêm không thèm về nhà, thế này có phải hơi quá rồi không?

Trong khi chồng của mẹ mới vì mẹ mà tan biến mấy ngày trước, mẹ có thấy có lỗi với ông ấy không alo?!

Thôi bỏ đi, bỏ đi.

Mẹ lớn không giữ được, cứ giữ khư khư sẽ sinh thù.

Tôi chỉ có thể mua ít tiền giấy đem tới mộ bố tôi đốt.

Phải dặn ông ở dưới phải ăn ngon mặc đẹp, đừng nghĩ tới người phụ nữ thay lòng đổi dạ không chung thủy kia nữa.

Nhưng vừa nghĩ tới bố, tôi lại thấy buồn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Còn đang khóc dở, một con chim từ đâu đậu lên mộ bố, nghiêng đầu nhìn tôi.

"......"

Tức thật chứ!

"Mày nhìn cái gì? Chưa thấy ai khóc bao giờ hả!"

Tôi lau nước mắt, xoay người rời đi.

Vừa mới đứng dậy, con chim đột nhiên kêu hai tiếng rồi ngã xuống đất, trông như bị say nắng.

Tôi liền thấy vui vẻ ngay.

Ai bảo nó nhìn tôi khóc, còn cười nhạo tôi, giờ bị say nắng rồi đúng không?

Đáng đời!

Con chim dường như cảm nhận được tôi đang cười nhạo nó, đôi cánh run rẩy, trông rất đáng thương.

Tôi cười một hồi, nhìn bộ dạng tội nghiệp của nó, cuối cùng tôi cũng mềm lòng, tôi tự hỏi liệu Bút Tiên lúc hóa thành chim, trước khi ch*t có giống như lúc này hay không?

Thôi bỏ đi, cứu nó trước đã.

Tôi nhanh chóng nhặt nó lên, bắt taxi về nhà.

Trong nhà mát mẻ, lại thêm chút nước, chắc không còn vấn đề lớn gì nữa.

Kết quả khi về tới, lại nhìn thấy mẹ tôi ít khi ở nhà đang lục lọi xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.

Tôi còn định kể cho mẹ biết chuyện con chim tôi nhặt được.

Không ngờ mẹ lại nhìn tôi… Đúng hơn là sau khi mẹ nhìn thấy con chim trên tay tôi, hai mắt mẹ liền sáng rực, đột nhiên xông tới.

"Hóa ra là mi ở đây!"

Bà cười vui vẻ với con chim bị thương.

Điều tôi không ngờ tới nữa là con chim vừa mới nằm hấp hối trong tay tôi lại giống như có lại sức lực, vỗ cánh bay.

Sau khi bay vòng quanh phòng hai lần.

Nó thật sự đã đậu lên vai mẹ tôi!!

Tôi ngơ ngác: "Mẹ, mẹ biết con chim này sao?"

Mẹ đưa mắt lườm tôi: "Chẳng phải lần trước mẹ nói với con rồi sao? Nhờ con chim này đi lấy mẫu trong rừng mà nhiệm vụ mới hoàn thành, nó không chịu rời đi nên mẹ mang nó về nuôi luôn."

"Nhưng..." Không phải con chim đã ch*t rồi sao?

Tôi bàng hoàng nhìn vào mắt chim.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-nha-co-cay-but-tien/chuong-10-phien-ngoai.html.]

Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai tôi: "Ai nói với cô tôi ch*t rồi vậy? Tôi còn đang khỏe chán!"

Đúng là bố tôi!!

Lúc này tôi mới phản ứng lại.

Mẹ tôi và Bạch Vô Thường đều không nói là bố tôi đã ch*t.

Chính là bởi vì bản thân không thể triệu hồi ông, nên tôi tưởng ông ấy đã tan biến. Nhưng không ngờ, ông ấy không những không có chuyện gì, mà còn quang minh chính đại ăn vạ mẹ tôi!

Xía!

Vậy lúc nãy tôi khóc lóc trước mộ ông, há chẳng phải đã bị nhìn thấy hết rồi?

Nhìn đôi mắt kiêu ngạo của con chim ấy, tôi chợt thấy hối hận khi nhặt ông ấy về.

Phải phơi nắng ông ấy nhiều hơn mới được!

Nhưng nói đi nói lại, nếu bố tôi không ch*t thì phản ứng bất thường gần đây của mẹ tôi có phải đều do con chim này không?

"Đúng rồi, không biết tại sao, nhưng mẹ cảm thấy con chim nhỏ này rất thân thiết với mẹ, từ nay về sau, nó sẽ là một thành viên trong gia đình chúng ta!"

Mẹ vuốt ve lông chim.

Con chim nhỏ nghiêng đầu cọ cọ tay mẹ tôi.

Hai vợ chồng này…

Thế mà lại cho tôi ăn một họng cơm chó!

Nhưng mà…

Cuối cùng bố tôi cũng quay lại.

Một chim hai người, ba bữa bốn mùa.

Ngôi nhà này, lần đầu tiên trở nên hoàn hảo như thế!

18. Phiên ngoại 2

 ____ Nghĩa trang ___

"Đây không phải Lão Cố sao? Bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa chịu đi đầu thai à?"

Người đàn ông đang nhổ cỏ nói: "Không vội, không vội…"

"Có gì mà phải vội chứ? Con gái ông sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tới thăm mộ ông rồi."

"Thật hiếm thấy nha, con bé còn khá xinh đẹp!"

"Đúng rồi Lão Cố, con trai út của tôi vẫn còn độc thân, nó giờ đang tìm việc ở các công ty nhà nước, tôi thấy con gái ông cũng rất lanh lợi lắm, đêm nay ông có thể tiến vào trong mơ của nó, nối dây cho hai đứa, để chúng ta thành sui được không?"

"Con trai út của ông là cái rắm gì chứ, nói cho ông biết nhé, tôi có một đứa cháu trai vừa đi du học về, đẹp trai dã man, hai mình làm sui đi!"

Một bầy quỷ già bắt đầu tranh cãi.

Nhưng chỉ nghe người đàn ông nói: "Nếu còn cãi nhau nữa, tôi liền tháo dỡ hết mộ của các ông lên đấy!"

"……"

"……"

Hai quỷ già lập tức im lặng.

Có người không nhịn được nói: "Lão Cố, anh thế này thật không phúc hậu, anh muốn con gái anh độc thân tới ch*t sao?"

"Đương nhiên không phải rồi."

Người đàn ông chắp tay sau lưng, nhìn cô gái mảnh mai cách đó không xa.

Anh hít một hơi thật sâu, trong mắt ánh lên vẻ tự hào nói: "Con gái của tôi là cô gái tuyệt vời nhất trên đời! Tôi muốn để con bé chọn người mà nó thích, sống cuộc sống khỏe mạnh bình an, không có ưu phiền..."

Ngày hôm ấy…

Núi xanh mây trắng, trời trong gió nhẹ.

[Hoàn]

 

 

Bình luận

6 bình luận

Loading...