Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trong mộng vắng bóng thu - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-12 15:57:50
Lượt xem: 112

Hắm tóm lấy ta và kéo ta lên với một lực vừa phải.

Ta dùng lực này để quay người lại và đáp xuống con ngựa trước mặt hắn mà không tốn nhiều sức lực.

Ỷ Nguyệt lo lắng: “Bão tuyết lớn như vậy, thân thể tiểu thư không tốt, sao mà chịu nổi.”

“Không sao đâu.” Ta trấn an nàng ấy: “Ngươi đưa người hồi phủ trước đi, chỉ để lại hai người ở đây để mắt tới hắn thôi.”

“Vậy cô nương kia——”

Hạ Văn Thu chặn lời nàng:

"Yên tâm đi, ta là người cưỡi ngựa rất giỏi, ta đưa tiểu thư nhà ngươi đi, thì nhất định sẽ đưa nàng trở về nhà an toàn."

"Thật nhẹ nhàng."

Giọng nói của Hạ Văn Thu rất nhỏ, nhưng giữa bọn ta chỉ có một lớp áo choàng lông thỏ nên ta có thể nghe rõ, ta quay lại nhìn hắn.

Nhưng hắn kéo dây cương và bắt đầu hô vang:

"Chắc là ngươi chưa ăn cơm đâu. Uống mỗi thuốc có ích gì? Ăn thêm hai miếng thịt để bổ sung chất đạm cũng không bằng uống mấy loại thuốc đắng đó. Ngoài ra, còn có món cháo kê buổi sáng uống với nước canh trong không bằng thay thế bằng sữa và trứng chiên…”

Con ngựa đang phi nước đại bên dưới ta, gió lạnh thổi những bông tuyết vào mặt ta. Ngay lúc ta định ho, một chiếc áo choàng rơi xuống trước mặt ta.

Giọng nói của Hạ Văn Thu vang lên nhưng không rõ ràng: “Giữ chặt vào và dùng để chặn gió.”

Khung cảnh trước mắt dần dần thay đổi, từ những ngôi nhà cao tầng rải rác thành một cánh cổng thành, Hạ Văn Thu không dừng lại, ném một tấm thẻ bài cho lính gác cổng, rồi thuận lợi rời khỏi kinh thành.

Lọt vào tầm mắt của ta là cả một vùng quê phủ đầy tuyết trắng. Sau đó, Hạ Văn Thu ghìm ngựa, hơi quay mặt lại nhìn ta.

“Ngươi thấy dễ chịu hơn chưa?” Hắn nói, “Ngươi nhìn bầu trời rộng lớn thế nào, hà cớ gì cứ phải ở trên một cành cây…”

Có lẽ vì cảm thấy xui xẻo nên hắn đã nuốt hai chữ cuối cùng ngược trở về.

Thiết Mộc Lan

Ta im lặng một lúc, kéo chiếc áo choàng hắn ném cho ta lên, rồi bình tĩnh nói: “Ta không thấy khó chịu.”

“Nhưng vị hôn phu của ngươi…”

“Hắn không phải như vậy nữa rồi.”

Ta thở một hơi dài, như thể cuối cùng ta đã thuyết phục được mình buông bỏ nỗi ám ảnh nào đó.

"Sau khi về nhà giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ hủy hôn ước với hắn."

Ta mắc bệnh mãn tính từ khi còn nhỏ, và ta biết rất rõ rằng khả năng cao là ta sẽ không sống được đến hai mươi tuổi.

Phụ mẫu ta coi ta như châu báu, còn thúc thúc và hài nhi nhà họ lại như hổ rình mồi mà rình rập sản nghiệp Khương gia, vì vậy ta phải tìm cách để lại một người thừa kế cho Khương gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-mong-vang-bong-thu/chuong-5.html.]

Lựa chọn Thôi Ninh Viễn là một bước đi bất đắc dĩ.

Trong ba năm qua, ta không hề bạc đãi hắn và Thôi Ninh Chi. Dù cho hắn có ghét bỏ và xa lánh ta nhưng ta cũng chưa bao giờ thèm so đo.

Nhưng hắn lại chỉ muốn muốn tiêu diệt hoàn toàn Khương gia.

Nếu giấc mơ đó là những gì sẽ xảy ra trong tương lai thì chính ta đã dẫn sói vào nhà và gây ra thảm họa.

Nghe ta nói, ánh mắt Hạ Văn Thu sáng lên, nhưng lại giả vờ bình tĩnh nói:

"Thật ra, ta đã nghĩ tới lời đề nghị của ngươi ở trường ngày hôm đó sau khi ta về, ta thấy rất hay."

"Vì hôn ước của ngươi và hắn đã bị hủy bỏ, chọn ta cũng không phải là không thể."

Ta im lặng một lúc: "Ngươi... không thể."

Hạ Văn Thu không thể tin được: "Tại sao?! Chẳng lẽ ta còn không hơn cái tên Phượng hoàng lấy oán trả ơn, một lòng muốn ăn thịt gia tộc của ngươi sao?"

Trông hắn có vẻ giận dữ, như thể hắn sẽ ném ta xuống ngựa ngay lúc đó nếu ta không cho hắn một lý do chính đáng.

“Bởi vì ngươi là đứa con hợp pháp duy nhất của Hạ gia.”

Ta nói một cách nhẹ nhàng.

"Ngươi có phần trách nhiệm phải gánh chịu, ta đương nhiên cũng có của ta. Lời hôm đó ta nói ở học đường, là ta thất lễ. Nếu ngươi có khúc mắc, một ngày nào đó ta sẽ đích thân mang hậu lễ đến tạ lỗi."

"Khương Địch!"

"Nếu như ngươi không hài lòng, thì có thể thả ta xuống luôn, ta sẽ tự mình trở về."

Nói xong, Hạ Văn Thu không hề có ý định bỏ rơi ta mà tay cầm dây cương càng cứng rắn hơn:

"Hừ, ta đã nói sẽ đưa ngươi nguyên vẹn đưa về, đương nhiên sẽ không thất hứa."

"Vậy thì cảm ơn Hạ công tử rất nhiều."

Hắn vừa thúc ngựa vừa hừ lạnh một tiếng: “Nếu bỏ lỡ một anh chàng đẹp trai biết điều như ta đây, về sau ngươi nhất định sẽ hối hận!”

"..."

Ta thực sự không biết phải đáp trả ra sao nên đành phải im lặng.

6

Hạ Văn Thu không nói thêm lời nào cho đến khi đưa ta trở lại phủ của Khương gia.

Sau khi gặp lại Ỷ Nguyệt, hắn thả ta xuống ngựa, một tay lấy chiếc áo choàng cho ta mượn để chắn gió, tay kia kéo dây cương định rời đi nhưng lại dừng lại.

Loading...