Trong Mây Có Ai - C5

Cập nhật lúc: 2024-07-03 21:20:55
Lượt xem: 155

Từ Lưu Vân quan sát mộ phần cũ của ta một phen, có lẽ đã xác định rằng nhìn từ bên ngoài sẽ không thể phát hiện bên trong đã trống không nên mới vẫy tay ra hiệu để mọi người mau rời đi.

Bước chân của đám người bọn họ cực kỳ nhanh, ta đang bay mà còn cảm thấy trái tim mỏi mệt quá sức.

Từ Lưu Vân tự tay nâng quan tài của ta lên, một mình hắn ở đằng trước nâng vị trí đầu quan, ta không muốn bay nữa, chỉ đành căm hận ngồi ở trên quan tài, cố gắng cho bờ vai hắn tăng thêm chút trọng lượng của linh hồn.

Hừ! Ai bảo ngươi đào mộ của ta!

Ta ngồi ở đầu quan, hai chân lúc ẩn lúc hiện. Thỉnh thoảng còn vòng qua cổ hoặc bả vai của hắn, dù sao hắn cũng không chạm vào ta được, cứ coi như đây là chút báo thù nho nhỏ lúc nhàm chán của ta đi.

Khi còn bé ta thường nghe người ta nói âm khí của vong hồn rất nặng, nếu người sống gặp được thì cả người sẽ phát lạnh. Bây giờ liếc thấy trên cổ hắn bị ta hù cho lạnh đến nỗi nổi một ít da gà thì ta mới âm thầm cảm thán, thì ra mấy lời đó cũng không phải là giả dối.

Thế là ta càng chơi càng vui sướng, thậm chí còn lặng lẽ sờ soạng khuôn mặt nhỏ kia mấy cái.

Hắn như vừa cảm nhận được gì đó, hơi ngẩng đầu lên hỏi: "Lâm Thư Dao, là nàng sao?"

Đùa dai còn bị người ta bắt bao ngay tại chỗ, ta có hơi xấu hổ. Cười ngượng ngùng thu chân lại không dám động đậy, hơn nữa ta còn để ý thấy cơ thể của cậu thanh niên đứng sau lưng Từ Lưu Vân run lên một cái.

Ha! Đêm hôm khuya khoắt ngươi bắt người ta nâng quan tài như vậy, có thấy thằng nhỏ sợ tới mức nào không.

Có thể Từ Lưu Vân không cảm nhận được khác thường nào nữa nên mãi sau đó cũng không nói thêm gì.

Ta thấy dường như hắn hơi thất vọng.

Chúng ta đi đến một biệt trang nhỏ ở vùng ngoại ô kinh thành, trong biệt trang đèn đuốc sáng trưng,

Mỗi một phong cảnh ở đây ta đều rất quen thuộc.

Ta từng ở nơi đây cầu học với a đệ, ở nơi đây bị Lục tiên sinh đánh vào tay sau đó cũng ở nơi đây lặng lẽ trả thù, lén lút bỏ sâu nhỏ vào tẩu thuốc của ông ấy.

Tính cách của Lục tiên sinh rất nghiêm túc, mỗi lần nhận học sinh lại còn không được vượt quá hai người nên ông ấy dạy dỗ học sinh của mình cực kỳ nghiêm khắc. Ta thì khá là nghịch ngợm, lúc mới đầu Lục tiên sinh bị ta làm tức giận đến nỗi nhất phật xuất khiếu nhị phật thăng thiên. Sau này rõ ràng ông ấy đã tu tâm dưỡng tính nhiều trông thấy, mỗi lần bị ta quấy rối xong còn có thể mỉm cười đánh sưng tay của ta lên.

Ta đã từng chân thành nói với ông ấy, thầy ơi người nhìn xem, người cũng tiến bộ còn gì. Như chúng ta thì được gọi là dạy và học cùng tiến bộ.

Lúc đó tiên sinh hít một hơi thật sâu rồi nói: "Không sao đâu A Dao, ta không tức giận." Ông ấy dừng một chút mới tiếp tục lên giọng: "Con tự giác chút đi, giơ tay ra đây."

Ta nghe xong liền chuồn mất dạng, còn mơ hồ nghe thấy tiếng thầy gầm gừ sau lưng: "Đồ nhãi ranh."

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Ôi, thầy ơi, người vẫn còn không gian để tiến bộ đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-may-co-ai/c5.html.]

Lúc ta kính trà cho tiên sinh vào ngày xuất sư, Lục tiên sinh cũng trở tay rót cho ta một ly khác rồi cười mắng: "Ta cũng nên kính con một ly."

Dưới mấy năm mài giũa của ta, tiên sinh ngày càng vui buồn không hiện ra mặt, càng ngày càng có phong phạm của cao nhân.

Đương nhiên là ly trà kia ta nào dám uống.

Cho nên thầy ơi, nhiều năm qua như vậy rồi lẽ ra người phải càng khống chế nét mặt của mình tốt hơn mới đúng chứ.

Người đừng khóc.

"Nha đầu ngốc nghếch này! Lâu nay ta đã dạy nó là đừng chống chọi với mái ngói, thế mà nó thật sự chọn làm ngọc nát." Lục tiên sinh lau nước mắt, dường như vẫn muốn cười mắng ta giống như năm đó, nhưng tiếc thay lời vừa đến cổ thì lại trở nên nghẹn ngào.

Ta đứng trước mặt ông ấy, chân tay luống cuống không biết phải làm sao.

Ta muốn quơ ống tay áo của ông ấy năn nỉ ông ấy hãy nguôi giận, hỏi ông ấy rằng không phải người bảo sẽ đi vân du sao? Người trở về từ khi nào thế?

Nhưng ta đã c.h.ế.t rồi, trừ quan tài của mình ra thì ta không thể đụng vào bất cứ thứ gì.

"A tỷ!" Ta nghe thấy một tiếng kêu khóc, có một thiếu niên chạy từ cửa vào, quỳ gối trước quan tài của ta: "Đệ tới chậm rồi."

Là a đệ của ta.

Không lâu sau khi ta thành hôn thì nó cũng xông tới Bắc Cương, còn nói là nam nhi chí ở chiến trường, không đi không được.

Ta và mẹ đều không đồng ý, nhưng về sau thật sự không lay chuyển được nó nên đành phải nâng bút viết cho sư huynh một bức thư, kính nhờ hắn giúp ta chăm sóc thêm cho a đệ.

Vị sư huynh này chính là Từ Lưu Vân.

Trước ta và a đệ, hai học sinh của Lục tiên sinh là Từ Lưu Vân và Cố Linh Lang.

Sau khi xuất sư, người trước đến Bắc Cương, người sau ở lại kinh thành.

Cuộc sống quân ngũ khiến a đệ thay đổi rất nhiều, cho dù ở dưới ánh đèn thì vẫn có thể nhìn thấy các góc cạnh và đường nét trên cơ thể nó đã rõ ràng hơn. Đương nhiên là cũng đen đi không ít.

Nếu là trước kia ta nhất định phải chê cười nó một trận.

Nhưng mà nay nó cao lớn hơn nhiều rồi, nói không chừng còn sẽ giễu cợt lại ta.

Chậc, đừng khóc đừng khóc, xấu hổ c.h.ế.t đi được, nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì mà khóc!

Khiến ta cũng sắp khóc mất rồi.

Bình luận

1 bình luận

  • Cảm ơn bạn. Truyện rất hay, lời văn bạn dịch cũng hay và uyển chuyển, đọc rất thích.

    thuy 2 tuần trước · Trả lời

    Loading...