Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trong đêm mưa đó, anh đã đánh mất em - 6

Cập nhật lúc: 2024-09-04 14:37:43
Lượt xem: 2,938

“Không được.” Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Anh cách tôi xa một chút đi!”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Lộ Thần cầu khẩn nhìn tôi: “Điềm Điềm, em mất trí nhớ rồi, chúng ta đi gặp bác sĩ được không? Anh xin em, đừng đối xử với anh như vậy.”

 

Nỗi đau hiện tại của hắn thoạt nhìn không phải là giả, nhưng...

 

Tôi cười hỏi hắn: “Anh thích tôi à?”

 

Nghe vậy, hắn kích động vội vàng gật đầu, vội vàng lấy hoa hồng giấu ở phía sau ra.

 

Tôi lại nở nụ cười, lần này là hoa hồng tươi đẹp ướt át, không héo rũ. Nhưng thật đáng tiếc, tôi, không, thích.

 

Tôi đưa tay quơ một cái, cánh hoa rơi lả tả đầy đất, bị gió nhẹ nhàng lay động.

 

Lộ Thần bất động nhìn hoa hồng rơi đầy đất, toàn thân như không còn sức lực.

 

Tôi lạnh lùng nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của hắn: “Anh nhớ cho kỹ, bà đây cho tới bây giờ cũng chưa từng thích hoa hồng, người thích hoa hồng, là Thẩm, Giai. Còn nữa, anh nói là anh thích tôi, nhưng lại năm lần bảy lượt bỏ tôi đi tìm Thẩm Giai, anh xem thường tôi à?”

 

Hắn lắc đầu, hốc mắt đỏ đến kỳ cục.

 

“Đứa trẻ đã c.h.ế.t rồi sữa mới về. Thi thể đã sớm thối, sinh giòi rồi.”

 

“Trình Điềm Điềm.” Thẩm Giai chạy tới, hung hăng đẩy tôi một cái: “Cô dựa vào cái gì đối xử với anh ấy như vậy? Dựa vào cái gì nói anh ấy như vậy!”

 

Cô ta giận dữ trừng mắt nhìn tôi, sau đó quay đầu muốn an ủi Lộ Thần.

 

Lộ Thần đi sang bên cạnh một bước, né tránh sự đụng chạm của Thẩm Giai, sau đó nhíu mày nói với cô ta: “Ai bảo cô tới đây?”

 

Thẩm Giai tủi thân nói: “Cô ta đã đối xử với anh như vậy rồi, em là vì muốn tốt cho anh, sao anh lại nói em như vậy?”

 

Ra là vậy sao?

 

Vậy tôi đi là được chứ gì?

 

Sau đó tôi thật sự nhấc chân đi, hai người này đều là diễn viên giỏi, tôi diễn không lại.

 

“Điềm Điềm, em nghe anh nói.” Lộ Thần đuổi theo, nhẹ giọng giải thích: “Anh không biết cô ấy tìm đến đây như thế nào, anh không có...”

 

Tôi thở dài: “Vừa rồi tôi nói còn chưa đủ rõ sao?”

 

Hắn cúi đầu thì thào tự nói: “Điềm Điềm, em bị bệnh, chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ ổn thôi.”

 

Tôi không nói gì nhìn hắn một cái: “Anh đã từng nghe qua một câu nói của Thượng Đế chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-dem-mua-do-anh-da-danh-mat-em/6.html.]

 

Lộ Thần thấy tôi chủ động hỏi hắn, ánh mắt trở nên vui vẻ, vội vàng lắc đầu: “Nói gì vậy?”

 

“‘Tôi muốn chữa lành em, cho nên muốn làm tổn thương em, tôi yêu em, cho nên trừng phạt em’ - Anh cảm thấy lời này giống cái gì?”

 

Anh lắc đầu, ngoan ngoãn hỏi: “Giống cái gì?”

 

Tôi: “Giống như hành vi hiện tại của anh, như cái rắm.”

 

“Ừm.” Hắn không tức giận cũng không phản bác, chỉ cười, mặc cho tôi đánh mặc cho tôi mắng.

 

...

 

Lộ Thần như muốn rời khỏi giới giải trí, cả ngày đi theo tôi, người đại diện đến cầu xin hắn nhiều lần, hắn đều ngồi trên ghế ở bên ngoài, không nói một lời.

 

Fan trên mạng gọi hắn quay về, con Thẩm Giai từ sau lần đó, tôi cũng không gặp cô ta.

 

Người đại diện lại tới tìm tôi, bị tôi mắng: “Anh có bệnh sao? Tôi là mẹ hắn hay là cha hắn vậy! Anh muốn c.h.ế.t sao? Cút đi!”

 

Sắc mặt anh ta đỏ bừng, không ngờ tôi lại biến thành người như vậy, chỉ vào tôi “Cô cô...” nửa ngày, sau đó nói: “Cậu ấy có được thành công như bây giờ không dễ dàng, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn cậu ấy từ thần đàn lại ngã xuống bùn sao?”

 

Tôi cắm hoa, anh ta đoán đúng rồi, thờ ơ nói: “Rất muốn nhìn thấy.”

 

Sau đó tôi lại gặp Thẩm Giai, ngày đó tôi nói tôi muốn ăn bánh ngọt của nhà họ Tống, đây là yêu cầu của tôi đối với Lộ Thần, mắt hắn sáng rực, cười nói với tôi: “Em ở cửa hàng chờ anh, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”

 

Thẩm Giai lạnh lùng nhìn tôi, độc ác nói: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ c.h.ế.t trong đêm mưa hôm đó, mạng cũng thật lớn.”

 

Lời của cô ta đối với tôi không có một chút tác dụng, tôi mím môi, không nói.

 

Ngược lại cô ta thiếu kiên nhẫn, ném ra một tờ chi phiếu: “Ở đây có một triệu, cô xuất ngoại, vĩnh viễn đừng trở về, vĩnh viễn đừng liên lạc với Lộ Thần.”

 

Tôi có chút buồn cười cầm lấy chi phiếu, cảm thấy ít nhiều có loại cảm giác phá vỡ được bức tường ảo, nội dung từng chỉ thấy trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo thế mà phát sinh trên người tôi.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, Thẩm Giai hai tay ôm ngực, tức giận trừng mắt nhìn tôi. Đúng kiểu khí thế công chúa nhỏ bị gia đình chiều hư.

 

Chẳng qua, cô ta đúng là công chúa thật, mà tôi cũng đã từng gặp cô ta từ rất lâu rồi.

 

Đó là lúc kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô gái được mẹ tôi dắt, chính là Thẩm Giai.

 

Lần thứ hai gặp cô ta và người phụ nữ kia là ở bữa tiệc sinh nhật Lộ Thần bỏ tôi lại để tham gia. Ngày đó, cô ta như vì sao rực rỡ được vây quanh, vô cùng chói mắt. Cô ta là công chúa sống trong lâu đài còn tôi là cô gái chân trần.

 

Thẩm Giai cau mày, sau đó nghĩ tới điều gì đó, lại giãn ra: “Ồ, chê ít đúng không! Không sao, chỗ tôi có chi phiếu trống, muốn bao nhiêu thì điền bao nhiêu, tôi đây đều có thể thỏa mãn cô.”

 

 

Loading...