Trốn khỏi sự quan tâm ấy. - Chương 21+22

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:55:08
Lượt xem: 203

### 21

 

Tôi vốn định bỏ rơi Tạ Hoài Kinh một tháng.

 

Nhưng chỉ một tuần, anh không chịu nổi.

 

Chiều thứ sáu, tôi nhận được cuộc gọi từ bạn anh.

 

Người từng giúp Tạ Hoài Kinh nói dối tôi.

 

"Sang Chi... cậu nên đến quán bar gặp anh Kinh..."

 

Tôi đoán được lời tiếp theo, dứt khoát từ chối.

 

"Anh ta có c.h.ế.t cũng không liên quan đến tôi."

 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

 

"Không phải, anh Kinh uống say không nhận ra ai, bạn cùng phòng họ Trình của cậu đến nói chuyện, anh ấy nhận nhầm..."

 

"Tôi thấy cô ta sắp dính vào người anh Kinh rồi."

 

Tôi nắm chặt điện thoại, "Vậy anh giúp tôi nói lời chúc phúc."

 

Anh ta cười gượng, "Nếu cậu không quan tâm thì tôi không biết làm sao, bạn gái tôi có việc gấp tìm tôi, tôi phải đi."

 

Anh ta cúp máy rất nhanh.

 

Tôi đứng lặng trên ban công.

 

Một lúc sau, tôi đá vào lan can, mặc áo khoác và chạy đến quán bar.

 

### 22

 

Thấy chỉ có Tạ Hoài Kinh ở ghế ngồi, tôi quay người định đi.

 

Đồ khốn này.

 

Anh đuổi theo, nắm cổ tay tôi.

 

"Anh không lừa em."

 

Tôi mới dừng bước, để anh kéo vào con hẻm bên cạnh.

 

Tạ Hoài Kinh nắm vai tôi quay lại đối diện anh.

 

Anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

"Trình Oanh vừa rồi có ở đây, nhưng bạn trai em giữ mình, không để cô ta chạm vào."

 

Tôi vô cảm, "Cần tôi tặng cờ luân lưu biểu dương à?"

 

Tạ Hoài Kinh thực sự uống rất nhiều, đứng không vững.

 

Ánh mắt anh lơ đãng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tron-khoi-su-quan-tam-ay/chuong-2122.html.]

 

"Không cần cờ luân lưu."

 

Thật kén chọn.

 

Tôi kéo cánh tay bị thương của anh, muốn kiểm tra vết thương.

 

"Vậy anh cần gì?"

 

"Cần em."

 

Tôi hất tay anh ra và đi.

 

Tạ Hoài Kinh đột ngột đẩy tôi vào tường, cười lười nhác.

 

"Thực sự cần."

 

Mũi anh gần như chạm vào mũi tôi.

 

Anh chậm rãi nói:

 

"Nhưng anh có thể đợi."

 

"Đợi gì?"

 

Khoảng cách này muốn hôn không hôn, rất quyến rũ.

 

Ánh trăng phản chiếu trong mắt anh.

 

"Đợi đến khi chúng ta kết hôn."

 

Tôi nhấn mạnh:

 

"Anh còn phải đợi em tha thứ."

 

Tạ Hoài Kinh vẫn cười, nắm tay tôi dẫn đi.

 

Bóng của chúng tôi chồng lên nhau và kéo dài.

 

"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, anh có thể đợi."

 

Chúng tôi băng qua những con đường tấp nập, những con hẻm vắng người.

 

Như thể đi qua bốn mùa.

 

Tôi nắm lại tay anh, miệng vẫn cố ý chống đối.

 

"Anh lấy gì chắc chắn vậy?"

 

Tạ Hoài Kinh đan tay vào tay tôi.

 

Giọng anh không phải kiên định, mà như nói một sự thật hiển nhiên.

 

"Vì anh sẽ yêu em rất lâu."

 

(Hết)

Bình luận

1 bình luận

Loading...