Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trộm Trăng - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-20 19:20:43
Lượt xem: 329

17.

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu dần dần để tâm đến công việc trợ lý.

Dù sao, một công việc lương cao, đãi ngộ tốt, sếp lại còn dễ tính như thế này, cả đời này tôi cũng không tìm được cái thứ hai nữa.

Cuối năm, nhóm nhạc nam bắt đầu chuẩn bị cho tour diễn vòng quanh cả nước.

Tôi đứng dưới sân khấu, nhìn Văn Nguyện đang tập duyệt trên đó.

Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn Văn Nguyện trên sân khấu ở khoảng cách gần như vậy.

Cậu ấy quả thực là ông hoàng sân khấu bẩm sinh, những bước nhảy gọn gàng dứt khoát, mỗi động tác đều vừa vặn, ngay cả giọt mồ hôi vô tình rơi xuống trên cằm khi xoay người cũng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu.

Dường như chỉ cần cậu ấy đứng ở đó, những người khác đều trở thành nền cho cậu ấy, ánh mắt của khán giả đều sẽ vô thức đổ dồn về phía cậu ấy.

Tôi có chút mê mẩn.

Cho đến khi buổi tập kết thúc, nhân viên hậu trường đưa nước và khăn mặt cho họ.

Các thành viên khác ríu rít bàn tán xem lát nữa sẽ đi ăn lẩu ở đâu, Văn Nguyện nhận lấy khăn mặt từ nhân viên, lau mồ hôi.

Trong một khoảnh khắc vô tình, cậu ấy vừa vặn nhìn thấy tôi đang đứng dưới sân khấu.

Sau đó, câuh ấy quay người lấy hai chai nước, đi về phía tôi.

Cho đến khi đi đến mép sân khấu, cậu ấy ngồi xổm xuống, mỉm cười hỏi: "Thế nào?"

"Rất tuyệt." Tôi đứng dưới sân khấu nhìn cậu ấy, không hề tiếc lời khen ngợi, thốt lên từ tận đáy lòng: "Cậu có ánh hào quang đấy."

Văn Nguyện trên sân khấu, dường như tất cả ánh sáng đều đổ dồn về phía cậu ấy.

Nghe vậy, Văn Nguyện cười càng tươi hơn.

Cậu ấy đưa tay, đưa một chai nước trong tay cho tôi.

Đôi mắt quen thuộc đó, vẫn dịu dàng như mọi khi.

Chỉ là lần này, trong đó có thêm hình bóng của tôi.

"Vậy tớ chia cho cậu một nửa."

Tôi nhìn theo tay cậu ấy -

Dưới ánh đèn sân khấu, chai nước vốn bình thường.

Đang lấp lánh ánh sáng.

...

Một lúc lâu sau, Văn Nguyện đã đứng dậy đi vào phòng nghỉ trong hậu trường để thay quần áo.

Tiểu Tống thu dọn đồ xong đến gọi tôi, lại thấy tôi đang ôm một chai nước cười ngây ngô một mình.

Cậu ấy có chút khó hiểu: "Hạ Chi, cậu làm sao vậy? Chúng ta phải đi rồi."

"Không có gì." Tôi lắc đầu, nhưng không thể nào che giấu được khóe môi đang nhếch lên.

"Chỉ là đột nhiên phát hiện, hình như tôi đã thích mặt trăng rồi..."

Cũng giống như vạn vật đều hướng về ánh sáng.

Việc tôi thích Văn Nguyện cũng vậy.

18.

Tôi phát hiện mình càng ngày càng yêu thích công việc trợ lý của Văn Nguyện.

Lương cao, đãi ngộ tốt, sếp lại còn là người mình thích, trên đời này không còn công việc nào tốt hơn nữa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trom-trang/chuong-12.html.]

Tôi vui vẻ nghĩ.

Còn chuyện tỏ tình gì đó, đương nhiên là không thể nào rồi.

Mặt trăng vốn nên treo cao trên trời, đâu phải là thứ mà người thường như tôi có thể mơ ước.

Tôi vẫn có chút tự biết thân biết phận.

Chìm đắm trong hạnh phúc, tôi hoàn toàn quên mất một chuyện khác.

Cho đến ngày hôm nay, sau khi Văn Nguyện kết thúc một lịch trình cá nhân, vì tài xế có việc xin nghỉ, Tiểu Tống tạm thời thay thế vai trò tài xế, tôi và Văn Nguyện ngồi ở ghế sau.

Đi được nửa đường, Tiểu Tống phát hiện có một chiếc xe cứ bám sát phía sau chúng tôi không buông.

"Anh, làm sao bây giờ? Hình như là fan cuồng."

Nghe xong, tôi chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra xem, lúc này mới phát hiện ra còn gần một tháng nữa mới đến ngày Văn Nguyện gặp tai nạn giao thông ở kiếp trước.

Vậy là, mọi chuyện xảy ra sớm hơn sao?

Bởi vì sự xuất hiện của tôi, giống như cánh bướm khẽ đập, đã khiến cho vụ tai nạn ở kiếp trước xảy ra sớm hơn?

Vài ngày nữa là concert cuối cùng của Văn Nguyện rồi, lúc này cậu ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

Thế là Văn Nguyện nhíu mày: "Chúng ta chạy nhanh lên, ở ngã tư đèn đỏ tiếp theo thì cắt đuôi bọn họ."

"Vâng ạ." Tiểu Tống lập tức tăng tốc.

Còn tôi thì nhìn khung cảnh ngày càng quen thuộc bên ngoài cửa sổ, cảm giác bất an trong lòng dần lên đến đỉnh điểm.

Tôi vẫn còn nhớ trong đoạn video ở kiếp trước, nơi xảy ra tai nạn ở ngay ngã tư cách đây chưa đầy một km.

Mở miệng định nhắc Tiểu Tống đi đường vòng, tránh ngã tư xảy ra tai nạn ở kiếp trước.

Thì thấy đèn xanh ở phía trước ngã tư đột nhiên chuyển sang đèn đỏ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Tống đã theo bản năng phanh gấp -

Ngay sau đó, toàn bộ hàng ghế sau đột nhiên bị va chạm mạnh.

Cho đến khi nhìn thấy Văn Nguyện ngã về phía mình, trong đầu tôi vẫn còn đang nghĩ đến những lời đã nghe được trong thang máy ở kiếp trước -

"Nghe nói lúc đó trên xe ngoài tài xế ra chỉ có Văn Nguyện và trợ lý, fan cuồng bám quá sát, suýt chút nữa đã gây ra tai nạn liên hoàn…"

Chỉ có Văn Nguyện và trợ lý…

Vậy là Tiểu Tống lúc đó cũng giống như tôi, ngồi ở hàng ghế sau.

Và chỗ bị va chạm mạnh nhất, lại đúng là bên phải chỗ tôi ngồi.

Lực va chạm cực mạnh khiến tôi đập vào ghế phụ phía trước.

Kính chắn gió phía sau bị vỡ tan, những mảnh kính lớn nhỏ cứa vào người tôi, một mảnh vừa đúng cứa vào cổ, m.á.u ngay lập tức nhuộm đỏ cổ áo tôi.

"Hạ Chi! Hạ Chi!" Tôi nghe thấy Văn Nguyện gọi to tên mình.

Tôi cố gắng mở miệng, muốn trả lời cậu ấy.

Nhưng cơn đau dữ dội khiến tôi không thể nói nên lời, lồng n.g.ự.c bị va đập đau nhói từng cơn, tôi nhanh chóng ngất đi.

Trước khi mất ý thức, cuối cùng tôi cũng nghĩ thông suốt chuyện đã khiến tôi băn khoăn bấy lâu nay.

Rốt cuộc tại sao Văn Nguyện ở kiếp trước, sau khi gặp tai nạn giao thông, lại chọn tự sát vào hai ngày trước concert cuối cùng?

Sau khi trải qua hàng loạt sự việc như người thân qua đời, bị truyền thông thổi phồng, bị antifan công kích, bị fan nghi ngờ…

Thì ra nguyên nhân cuối cùng dẫn đến việc cậu ấy tự sát -

Chính là vì cậu ấy mà khiến người vô tội bị thương.

Loading...