Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trộm Trăng - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-21 02:20:40
Lượt xem: 305

"Chào em." Tôi khó khăn lên tiếng, nhìn thiên thần nhỏ bé xinh đẹp trước mặt, dùng hết sức lực nở một nụ cười: "Chị tên là Hạ Chi, là bạn của anh trai em."

Bệnh tim bẩm sinh, trường hợp nặng thậm chí không sống được đến tuổi trưởng thành.

Mà chi phí điều trị cộng với chi phí phẫu thuật thay tim, không phải là một con số nhỏ.

Đây có lẽ là lý do Văn Nguyện từ bỏ kỳ thi đại học, chọn debut.

Người cha cảnh sát hy sinh khi làm nhiệm vụ, người mẹ giáo viên âm nhạc tiểu học với đồng lương ít ỏi và cô em gái nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh.

Văn Nguyện còn dịu dàng và mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

13.

Ra khỏi bệnh viện, Văn Nguyện nói với tôi, chiều hôm qua cậu ấy vốn định đến bệnh viện thăm Văn Ý, nhưng đi được nửa đường thì phát hiện có fan cuồng bám theo.

Để không để lộ sự tồn tại của Văn Ý, cậu ấy đã tạm thời đổi lộ trình, cho nên cuối cùng mới bị fan cuồng chặn lại ở nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại.

"Văn Ý bị bệnh tim bẩm sinh rất nặng, bác sĩ nói, nếu không phẫu thuật thay tim thì con bé sẽ không sống qua 14 tuổi."

Bệnh viện về đêm rất yên tĩnh, giọng nói của Văn Nguyện bên cạnh rất nhẹ.

"Năm tớ 12 tuổi, bố hy sinh khi làm nhiệm vụ, lúc đó mẹ đang mang thai Văn Ý, bị kích động quá độ, suýt nữa thì không giữ được."

"Văn Ý là đứa trẻ sinh non, lúc đó nhà rất khó khăn, cho nên sau này khi được người tuyển chọn phát hiện, tớ vui hơn bất kỳ ai."

"Tớ tự nhủ, tớ phải cố gắng hơn bất kỳ ai, phải ưu tú hơn bất kỳ ai, tớ phải luôn vững vàng đứng ở vị trí centre."

"Nhưng thời gian lâu rồi, tớ lại cảm thấy, à, hóa ra tớ vẫn luôn chỉ có một mình..."

Khoảnh khắc cậu ấy quay đầu nhìn tôi, đám mây che khuất mặt trăng trên bầu trời vừa vặn trôi qua.

Ánh trăng màu trắng bạc chiếu lên người cậu ấy, đôi mắt cậu ấy khi cúi đầu nhìn tôi, dịu dàng đến mức không chân thật.

Rõ ràng là một người dịu dàng và mạnh mẽ như vậy...

Vậy mà có những lúc, lại mong manh như thể chạm vào là vỡ tan.

"Hạ Chi, cảm ơn cậu, đã đến bên cạnh tớ."

14.

Sau hôm đó, tôi bắt đầu thường xuyên đến bệnh viện.

Tôi nghĩ, nếu cái c.h.ế.t của Văn Ý là nguyên nhân khiến Văn Nguyện kiếp trước mắc chứng trầm cảm.

Vậy thì con bướm trùng sinh là tôi, liệu có thể thay đổi điều gì không?

Thời gian trôi qua rất nhanh, ba tháng đã trôi qua trong nháy mắt.

Tôi đếm từng ngày trong lòng, vì không chắc chắn thời gian cụ thể Văn Ý qua đời nên đến ngày Văn Nguyện tham gia hoạt động giống như kiếp trước, tôi đã trực tiếp xin nghỉ phép, định sẽ ở bệnh viện trông Văn Ý cả ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trom-trang/chuong-10.html.]

Thấy tôi vẻ mặt căng thẳng, Văn Nguyện còn quan tâm hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì gấp à?"

Tôi há miệng nhưng không biết nên nói với cậu ấy thế nào.

Hoạt động này của Văn Nguyện đã được lên lịch từ một tháng trước, quy mô rất lớn, Văn Nguyện là thành viên nổi tiếng nhất nhóm, nhất định phải tham gia.

Mà tôi là người trùng sinh, cũng không thể nói với cậu ấy, em gái cậu có thể sẽ qua đời vào chiều nay, cậu thậm chí có thể không gặp được con bé lần cuối.

Chuyện trùng sinh, dù sao cũng quá mức hoang đường.

"Không có gì, chỉ là... Hôm nay cậu có thể rời buổi biểu diễn sớm một chút, đến bệnh viện thăm Văn Ý được không?" Tôi cố gắng tìm cớ: "Con bé vừa gọi điện cho tớ, nói là nhớ cậu, bảo cậu chiều nay mang bánh kem dâu tây đến cho con bé."

"Con bé này, càng ngày càng bám người rồi, không phải mới thăm con bé hôm kia sao?" Nghe vậy, Văn Nguyện cười nói: "Được rồi, tớ biết rồi, cậu nói với con bé, tớ sẽ cố gắng đến thăm con bé sớm."

"Ừ ừ." Tôi gật đầu, trong lòng vẫn còn hơi bất an.

Đến bệnh viện, Văn Ý hào hứng kéo tôi cùng xem livestream buổi biểu diễn.

Cô bé là fan trung thành của Văn Nguyện, vừa xem vừa còn bình luận với tôi, không biết hôm nay anh trai sẽ mặc quần áo gì.

14.

Nhóm nhạc của Văn Nguyện là nhóm cuối cùng biểu diễn. Tôi nhìn đồng hồ, nghĩ bụng chắc còn một lúc nữa mới đến lượt.

Giữa chừng, dịch truyền của Văn Ý sắp hết, tôi ra ngoài gọi y tá đến thay.

Ai ngờ chỉ trong vòng vài chục giây ngắn ngủi, lúc quay lại, Văn Ý đang nằm trên giường bệnh bỗng nhiên biến mất.

Tim tôi chợt lạnh toát, một tay rút điện thoại gọi cho Văn Nguyện, một tay lập tức quay người chạy ra ngoài tìm người.

Hôm nay mẹ Văn Nguyện đúng lúc phải lên lớp cả ngày nên chỉ có mình tôi đến bệnh viện chăm sóc.

Sau khi gọi điện thoại, tôi nghe thấy tiếng ‘tút tút’ ở đầu dây bên kia, vừa mong Văn Nguyện mau nghe máy, vừa lo lắng đến phát khóc.

Tôi tìm khắp hành lang bệnh viện và các phòng bệnh trên cả tầng nhưng vẫn không thấy Văn Ý đâu.

Nỗi bất an trong lòng lúc này đã lên đến đỉnh điểm, đúng lúc tôi sợ hãi không biết Văn Ý có phải đã xảy ra chuyện gì không thì đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

"Alo, Hạ Chi?" Giọng nói ôn hòa của Văn Nguyện vang lên từ đầu dây bên kia: "Sắp đến giờ lên sân khấu rồi, có chuyện gì vậy?"

"Văn Nguyện! Văn Ý biến mất rồi!" Tôi gần như hét lên câu này: "Làm sao bây giờ? Tớ không tìm thấy em ấy, tớ chỉ ra ngoài tìm y tá thay dịch truyền một lát mà em ấy đã biến mất rồi..."

Đầu dây bên kia có chút ồn ào, sau đó hình như Văn Nguyện đã nhanh chóng đi đến chỗ yên tĩnh: "Hạ Chi, cậu đừng lo lắng, Văn Ý không phải trẻ con, chắc em ấy sẽ không chạy lung tung đâu, bây giờ tớ sẽ đến ngay, cậu đợi tớ."

Nói xong, tôi nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói của mấy thành viên khác trong nhóm: "Này, đội trưởng, cậu đi đâu đấy, sắp đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi!"

Một giây sau, điện thoại bị cúp máy.

Tôi nhìn màn hình điện thoại tối đen, ép mình phải bình tĩnh lại.

Văn Nguyện nói đúng, Văn Ý không phải trẻ con, đây là bệnh viện, không thể nào em ấy lại tự nhiên biến mất như vậy được, huống hồ giây trước em ấy rõ ràng vẫn đang xem livestream...

Khoan đã! Livestream!

Loading...