Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 9 - Chương 7: Muội phải nhìn người cho kỹ

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:58:51
Lượt xem: 1,477

Ngày mai mới bắt đầu thi đấu, mọi người đã sớm đi nghỉ, chỉ có ta bận rộn, bởi vì ta phải tiếp đãi không ít nữ đệ tử của Côn Luân Hư.

Bọn họ đi tới trước mặt ta, đánh giá ta từ đầu đến chân, sau đó giễu cợt một tiếng, vung tay áo rời đi, một loạt động tác vô cùng thuần thục, khiến ta cũng không tìm ra cơ hội mở miệng.

Đợi đến tối, có người gõ cửa sổ của ta, ta mới biết nguyên nhân.

Dưới ánh trăng, có người gõ cửa sổ, thực sự rất kỳ quái.

Ta rón rén đi tới gần.

Ta mở hé cửa sổ ra, bên ngoài có một người đang đứng, tóc dài buông xõa.

Hạ Từ Thanh khẽ cười: “Tiểu Triều Châu, thứ ngươi không nói cho ta biết trong thư là gì vậy?”

Ta chống tay vào bệ cửa sổ, nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn ta: “Nhóc con, vì ngươi mà hôm nay ta bị hơn mười nữ đệ tử tìm tới.”

Hạ Từ Thanh khẽ run lên, sau đó cười lớn, nói với vẻ tự giễu: “Dù sao ai ai cũng yêu Hạ Từ Thanh…”

“Có lẽ ngươi đã sớm biết, sư phụ ta nói trong phần thưởng lần này có cả Ngọc Long Đồ, ta muốn giành được hạng nhất.”

Hạ Từ Thanh ngẩng đầu nhìn ta, ý cười trong mắt sáng lên, hắn ta nói: “Được, chúc ngươi giành được hạng nhất.”

Ta nhìn hắn ta một lượt, thấy hắn ta mặc một chiếc áo khoác từ da bạch hồ, nhìn còn gầy hơn lần trước, chắc hẳn phong thủy ở Côn Luân Hư nuôi người không tốt bằng Phù Lăng Tông.

Hạ Từ Thanh khẽ cười: “Ta phải đi rồi.”

Ta gật đầu, Hạ Từ Thanh đi theo đường mòn vắng người, rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ cao quý lúc ban ngày của hắn ta.

Lần này, cửa bị gõ vang, ta vô thức đóng cửa sổ lại, đi ra mở cửa chính.

Là đại sư huynh, huynh ấy vừa đi về phía cửa sổ vừa lên tiếng: “Hình như ta nghe được tiếng có người nói chuyện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-9-chuong-7-muoi-phai-nhin-nguoi-cho-ky.html.]

Huynh ấy mở cửa sổ ra, ta thấy Hạ Từ Thanh đã chạy mất dạng từ lâu.

Đại sư huynh quay đầu lại, ta vội cúi xuống: “Không có chuyện gì thật mà.”

Đại sư huynh ngồi xuống bên bàn, rót cho mình chén trà, có vẻ muốn nói chuyện.

Ta yên lặng ngồi xuống bên cạnh huynh ấy.

“Bây giờ muội vẫn còn nhỏ, tính cả tuổi mụ cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, đừng nên dính vào chuyện tình yêu nam nữ. Ta sợ muội tuổi nhỏ sẽ bị bắt nạt. Trước đây, ta bị thương nằm trong phòng trúc nhiều năm, không thể quan tâm cho muội, về sau, khi ra ngoài ta mới nghe thấy người ta đồn muội đã thích Kiếm Quân nhiều năm, nhưng chỉ đổi lại được sự vô tâm của hắn. Hôm nay ta sẽ nói rõ ràng với muội, Tạ Như Tịch không được, hắn sẽ chỉ làm tổn thương muội. Hạ Từ Thanh càng không được, hắn ta đã đa tình đến mức gần như vô tình, các nữ đệ tử đều thích hắn, nhưng trên đời làm gì có người nào tốt như vậy đâu?”

“Triều Châu.”

Ánh trăng chiếu vào mái tóc trắng của đại sư huynh, huynh ấy tiếp tục nói: “Triều Châu, sư huynh chỉ muốn muội tìm được một người đơn thuần, cùng muội đi trên con đường tu chân mà thôi. Con đường tu chân còn rất dài, muội phải nhìn người cho kỹ.”

Ta nhìn vào mắt đại sư huynh, giả vờ cúi đầu cười để lén lau đi nước mắt.

Kiếp trước, sư phụ bị thương nặng, đại sư huynh mất mạng, Lý Ngư Châu bị hủy diệt, tu chân giới thảm vô cùng.

Tạ Như Tịch đến Phù Lăng Tông dâng sính lễ, nhưng không có ai hỏi ý kiến của ta, cũng không có người nào chỉ dạy ta như đại sư huynh, tất cả mọi người chỉ cảm thấy có thể gả cho Tạ Như Tịch chính là phúc khí của ta.

Ta nghẹn ngào nói: “Được!”

Đại sư huynh do dự một chút, ánh mắt hơi ghét bỏ: “Thực ra không phải không có người tâm tư đơn thuần, Tống Lai cũng có thể tính là một người. Nếu muội…”

Những lời này còn chưa nói xong, một tiếng động đã cắt ngang, ta quay đầu lại, Tống Lai đang bưng chậu rửa chân đầy nước, nước còn đang sóng sánh ra sàn.

Vẻ mặt huynh ấy như gặp quỷ, điên cuồng lắc đầu: “Không được, đệ không làm được!”

Đại sư huynh nghẹn họng, cơ mặt ta cũng run lên.

Đại sư huynh đứng dậy, khẽ ho khan: “Không còn sớm nữa, ngày mai còn phải thi đấu, muội ngủ đi.”

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...