Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 8 - Chương 7.2: Bàn tay trước kia chỉ biết cầm kiếm, nay lại dịu dàng nắm lấy bàn tay khác

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:53:23
Lượt xem: 665

Tổng bộ của Tiên Minh nghe nói là di chỉ do một vị thần thời thượng cổ phi thăng để lại, vô cùng huyền diệu.

Bên ngoài đã là hoàng hôn, ta vội vã lấy lệnh thông hành trong Lý Ngư Châu ra, người giữ cửa tuổi tác không lớn, khẽ cười với ta một tiếng.

Ta đang chuẩn bị bước vào trong, bên ngoài lại có tiếng thuyền Huyền Phượng hạ xuống đất, ta vô thức quay đầu lại.

Trong ánh chiều tà, Tạ Như Tịch dẫn đầu bước xuống thuyền, bàn tay trước kia chỉ biết cầm kiếm, nay lại dịu dàng vươn ra, nắm lấy một bàn tay trắng nõn mềm mại.

Bọn họ không nhìn thấy ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ trông hơi yếu ớt, có vẻ phải nắm tay Tạ Như Tịch mới đứng vững được.

Ta thu tầm mắt lại, không hiểu vì sao, ta lại cảm thấy hơi khó xử.

Ai ngờ, người giữ cửa vừa đọc xong giấy thông hành đã lớn tiếng mắng ta: “Vị đạo hữu này, nếu ngươi không vào trong thì cửa sẽ đóng mất! Khởi động lại vô cùng phiền phức!”

Ta vội vàng xin lỗi, quay đầu lại đã thấy Tạ Như Tịch và Vãn Nhĩ Nhĩ đang nhìn ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ vừa nhìn thấy ta thì mặt hơi tái đi, hình như nhớ ra việc gì không tốt.

Cuối cùng, nàng ta vẫn đi về phía ta.

Ta đang định mở miệng, Vãn Nhĩ Nhĩ đã mỉm cười: “Vào trong nói chuyện đi.”

Ta nhìn Tạ Như Tịch, hắn im lặng coi như đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-8-chuong-7-2-ban-tay-truoc-kia-chi-biet-cam-kiem-nay-lai-diu-dang-nam-lay-ban-tay-khac.html.]

Người giữ cửa trả giấy thông hành lại cho ta, ta bèn đi theo bọn họ vào trong, những lời nói ta vừa diễn tập vô số lần trong đầu cũng đành nuốt ngược vào trong.

Trong nháy mắt này, ta cảm giác như ta quay về kiếp trước, ta luôn đi theo sau lưng bọn họ, bóng lưng mà ta theo đuổi từ một, đã biến thành hai…

Trong Tiên Minh như có một mảnh trời riêng, rất nhiều cơ quan, huyền phù ta chưa từng nhìn thấy, nhưng ở trong này lại chỉ là những thứ bình thường.

Ta thấy một chiếc trướng màu vàng treo lơ lửng, đường nét về cửu châu như ẩn như hiện trên đó, thỉnh thoảng có ánh sáng màu đỏ thẫm di chuyển.

Ta đang tò mò suy nghĩ thì giọng nói phía trước truyền đến: “Đây là Trói Ma Đồ, ở đâu xuất hiện dị động thì trên này sẽ có ánh sáng đỏ.”

Tạ Như Tịch liếc nhìn ta.

Ta tự hiểu đây là vấn đề cơ mật, bèn ngượng ngùng thu hồi mắt lại, ta để ý mấy điểm đỏ kia, mặc dù màu không đậm lắm nhưng lại có rất nhiều…

Đi lòng vòng một hồi, cuối cùng ta bước tới chỗ ở của Vãn Nhĩ Nhĩ.

Nơi này trang trí cũng đơn giản, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Tạ Như Tịch định ở lại, nhưng đột nhiên bị người khác gọi đi, hắn quả là bận rộn.

Vãn Nhĩ Nhĩ mở cửa sổ ra, bên ngoài là một hồ nước, trên song cửa treo một chiếc chuông gió.

Tiếng nói chuyện của nàng ta giống như tiếng chuông gió vậy, nghe rất êm tai.

Ta ngồi xuống, không ngừng suy nghĩ, sau đó nói ra ý kiến của ta: “Ta không biết chuyện ngươi bị giam ở phòng Ngũ Âm, dì ta cũng bị người khác xúi giục nên mới đưa ra hạ sách này, nếu ngươi muốn đền bù thì ta sẽ chuyển lời tới dì ta. Cho dù đầu đuôi là như thế nào thì ta cũng thật lòng xin lỗi ngươi.”

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...