Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 6 - Chương 4.2: Chúc ngươi cập kê vui vẻ

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:10:48
Lượt xem: 1,146

Ta chờ Côn Luân Hư rất lâu, lại không chờ được Hạ Từ Thanh, chỉ chờ được tên sư đệ mặt tròn của hắn ta, chính là người lần trước đã tới đón hắn ta về.

Sư đệ kia lấy một hộp ngọc trong tay áo ra, hậm hực nói: “Đây là Hạ sư huynh nhờ ta chuyển cho ngươi, chúc ngươi cập kê vui vẻ.”

Ta ừ bừa một tiếng, không ngờ tên sư đệ kia kinh ngạc mở tròn mắt nhìn ta: “Ngươi biết Hạ sư huynh có bao nhiêu nữ tử ái mộ không? Ta chưa bao giờ thấy huynh ấy chủ động tặng đồ cho người khác đâu, ngươi đúng là không biết quý trọng!”

Sau đó, hắn ta lẩm bẩm: “Hạ sư huynh đã dính bụi trần mất rồi, Côn Luân Hư ai cũng yêu Hạ sư huynh…”

Ta ngắt lời hắn ta: “Sao Hạ Từ Thanh không đến?”

Hắn ta buồn bã nói: “Sư huynh lại bệnh rồi.”

Hiện giờ ta cũng không biết rốt cuộc Hạ Từ Thanh bị bệnh gì, có lẽ lần sau phải tự mình hỏi rõ mọi chuyện mới được.

Màn đêm buông xuống, Lý Ngư Châu đèn đuốc sáng trưng.

Ngày mai chính là lễ cập kê của ta, ta ngồi bên thành hồ, nghe tiếng sóng biển đập vào sườn núi, mở hộp ngọc của Hạ Từ Thanh ra, bên trong là một chiếc lắc chân tinh xảo.

Bên cạnh có chữ viết: “Nghe nói lễ cập kê ở Lý Ngư Châu phải dùng chân trần đi trong Linh Hải, lắc chân này có thể chống lạnh, giảm đau nhức. Tiểu Triều Châu, tiểu thiếu chủ, mỗi ngày đều phải thật vui vẻ.”

Lúc này, ta đeo lên chân thử một chút, quả thực rất xinh đẹp, cũng rất có tác dụng.

Có người bạn như Hạ Từ Thanh đúng là phúc của ta.

Tối nay không trăng không sao, ta tưởng Tạ Như Tịch sẽ không tới, kết quả là rèm lụa bị gió thổi lên, thân ảnh màu đen chậm rãi xuất hiện.

Từ lần trước, ta nói ba điều kiện với Tạ Như Tịch xong, hận ý trong lòng ta đã tan biến rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-6-chuong-4-2-chuc-nguoi-cap-ke-vui-ve.html.]

“Không phải vết thương của ngươi đã gần khỏi hẳn rồi sao?” Ta hỏi.

Tạ Như Tịch hình như muốn nói điều gì đó, ánh mắt lại ngừng trên lắc chân của ta.

Ta tươi cười: “Đẹp đúng không? Hạ Từ Thanh tặng ta.”

Hắn lùi về sau một bước, không đáp lại.

Ta tiếp tục nói: “Ngươi nhìn thấy Vãn Nhĩ Nhĩ không? Hôm nay nàng ta còn hỏi ta ngươi có tới đây không? Ta đoán là ngươi bị thương, không muốn cho nàng ta biết, cho nên ta đã không nói tin này ra, mong ngươi đừng trách.”

Hình như hắn không nghe thấy ta nói gì.

Hắn chậm rãi đến gần, ánh mắt tối như nước Linh Hải, ngồi xổm trước mặt ta.

Ta nghiêm túc nhìn hắn: “Thật xin lỗi.”

Tạ Như Tịch ngẩn người, lòng ta hơi chua xót, khẽ nói: “Xin lỗi vì đã dây dưa ngươi lâu như vậy, xin lỗi vì đã theo đuổi ngươi nhiều năm như thế. Kiếm Quân, nếu ngày nào đó ngươi nhớ lại đoạn thời gian đó, xin hãy thông cảm cho ta tuổi nhỏ vô tri, tuyệt đối đừng tức giận.”

Ta thích ngươi, ngươi cũng đừng để trong lòng.

Kiếp trước ta nhận rất nhiều đau khổ mới nói ra được, nhưng bây giờ, ta lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Mặt trăng vừa bị mây đen che khuất dần lộ ra, ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của Tạ Như Tịch, hắn nghẹn ngào một hồi, không phản ứng lại ta.

Cuối cùng, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Sau đó thì sao?”

Ta mím môi cười: “Không có sau đó. Nếu thật sự có, ta chúc ngươi sớm ngày phi thăng, đã rất lâu tu chân giới không có tiên nhân rồi.”

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...