Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 4 - Chương 3: Thì ra hắn đang chờ nàng ta
Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:10:00
Lượt xem: 458
Trái tim ta vẫn nhảy lên, nhưng sắc trời đã tối, ta còn có việc phải làm.
Ta lượn quanh con đường vòng, đi tới đằng sau chỗ ở của đại sư huynh, cẩn thận đứng bên cạnh nghe động tĩnh bên trong.
Ta mở cửa sổ ra, thiếu niên tóc trắng lặng lẽ ngồi trên xe lăn, không biết Vãn Nhĩ Nhĩ đã đi đâu, chỉ còn mình huynh ấy ở trong căn phòng tối tăm này.
Ta nhảy qua cửa, thuật pháp ở trên người đại sư huynh vẫn chưa được giải.
Ta ngồi xuống trước mặt huynh ấy, tròng mắt của huynh ấy trống rỗng vô hồn.
Ta sờ lên tay huynh ấy, một thanh niên hai mươi tuổi mà lại gầy đến mức chỉ còn khung xương.
Đầu ngón tay huynh ấy trắng bệch, là triệu chứng giai đoạn đầu của Huyết Mê Thuật!
Trong Nạp Linh giới chỉ của ta có một đóa Thiên Diệp Hoa, có thể trị khỏi cho huynh ấy, nhưng không phải là bây giờ.
Ta lật tay huynh ấy ra, viết vào tay huynh ấy “Đại sư huynh, chúng ta tới cứu huynh”.
Phòng không thắp đèn, ta nhìn ánh mắt huynh ấy, lại chà xát đầu ngón tay huynh ấy một chút.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Vãn Nhĩ Nhĩ và người khác, ta dùng sức cầm c.h.ặ.t t.a.y huynh ấy, giống như đang nắm lấy trân bảo thế gian.
Khi buông ra, ta đặt một mảnh lá của Thiên Diệp Hoa vào lòng bàn tay huynh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-4-chuong-3-thi-ra-han-dang-cho-nang-ta.html.]
Ta khẽ nói: “Muội phải đi.”
Ta nhìn thiếu niên vốn nên bị phong bế giác quan trước mặt, ánh mắt huynh ấy hơi rung động.
Đại sư huynh đáp lại ta, ta cười híp mắt, leo ra khỏi cửa sổ.
Ta cẩn thận đóng cửa lại, trên đường về, Ngọc Long kiếm bay không ngừng nghỉ, ta cảm nhận được tu vi của ta như đang lẫn vào trong kinh mạch, có cảm giác linh lực bành trướng.
Huyết mạch của ta ẩn giấu lực lượng vô tận.
Gió lớn nổi lên, mây đen che khuất nửa mặt trăng.
Phía trước chính là Vô Vọng Nhai, phía dưới có vực sâu không đáy, còn có sông Hắc Hà, có Hàn Thủy chảy qua, bên trong là mộ kiếm, mai táng vô số kiếm cốt.
Kiếm Quân Tạ Như Tịch ở lại Phù Lăng Tông chính là vì điều này, hắn tới đây để lĩnh hội kiếm đạo.
Gió càng lúc càng lớn, ta không muốn nhìn thấy người đó, bèn đổi hướng rời đi.
Kiếm ý dưới vách núi này quá mạnh mẽ, gió thổi qua cũng trở nên bén nhọn.
Ta vô thức quay đầu lại, kiếm khí đưa người kia lên đến đỉnh, tóc đuôi ngựa hơi lộn xộn, mây đen sau lưng bị gió thổi bay, lộ ra mặt trăng, hắn đứng trên đó nhìn về phía ta.
Ta khẽ run lên, lạnh lùng quay đầu, thấy Vãn Nhĩ Nhĩ từ đằng xa đi tới, thì ra hắn đang chờ nàng ta.
Bình luận
64 bình luận
-
-
Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng
-
cảm ơn bồ nhiều nha moah moahhh
-
-
"Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺
-
Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?
-
cái đoạn Tạ bị lôi lên hành hình đọc tức ghê, ức muốn khóc luôn á
-
-
Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu
-
Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây
-
Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~
-
mê nhò tui cũng thích mấy chi tiết nhỏ 🥺🥺
-
-
Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt
-
A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy
-
truyện hay, diễn biến hơi nhanh
-
cảm ơn bồ nhaa
-
tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu
Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời