Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 2 - Chương 4.4: Có trời mới biết, ta đã vì Tạ Như Tịch bỏ ra những gì

Cập nhật lúc: 2024-07-04 18:29:47
Lượt xem: 566

Ta đi theo Tạ Như Tịch vào trong trấn, hắn mặc đồ trắng, lại đeo một tay nải màu hồng nhạt, nhìn rất buồn cười.

Lúc này, sắc trời đã tối đen, Thiên Diệp Trấn lại im lặng như tờ, phòng ốc ở nơi này đã sớm đóng cửa.

Ta nghiêng đầu, nhìn thấy sau cửa sổ hình như có người thập thò nhìn ta, phía trước lại vang lên tiếng nói của Tạ Như Tịch: “Đừng nhìn nhiều, Thiên Diệp Trấn không thích người ngoài.”

Ta ừm một tiếng, không dám nhìn nhiều, chỉ im lặng đi theo Tạ Như Tịch.

Ta đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên bước chân trước mặt ngừng lại, suýt nữa ta đụng vào hắn, may mà ta ngừng kịp.

Tạ Như Tịch khẽ nói: “Đến rồi.”

Trước mặt chúng ta là một viện tử rất nhỏ, ta ngẩng đầu nhìn, nơi này cách khu dân cư hơi xa.

Căn nhà nhỏ này ở ngay gần hồ, có thể nhìn thấy núi trà ở xa xa, rêu phong phủ đầy tường, dáng vẻ rất cổ kính.

Tạ Như Tịch đẩy cửa ra, bên trong hơi cũ kỹ, nhưng có vẻ mới được tu sửa lại, trông khá sạch sẽ, góc tường còn chất đầy củi.

Hắn sắp xếp cho ta một căn phòng, phòng không lớn lắm, chỉ có một cánh cửa sổ, đối diện là hồ nước, hoa sen mọc rải rác trên mặt hồ.

Ta thu dọn chỗ ở xong mới tới tìm Tạ Như Tịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-2-chuong-4-4-co-troi-moi-biet-ta-da-vi-ta-nhu-tich-bo-ra-nhung-gi.html.]

Dưới ánh nến bập bùng, ta phát hiện ra Tạ Kiếm Quân nổi danh Tu Chân giới đang ngồi hái rau, lại còn thuần thục nhóm lửa nấu mì.

Hai bát mì được bưng lên bàn gỗ nhỏ, ta vẫn đang sững sờ, Tạ Như Tịch thản nhiên hỏi: “Ngươi không đói sao?”

Ta lấy lại tinh thần, cầm đũa ăn một miếng, hương vị vô cùng nhạt nhẽo, đột nhiên cảm thấy rất nhớ Hạ Từ Thanh.

Tạ Như Tịch hỏi tiếp: “Ăn ngon không?”

Giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng tay cầm đũa của hắn siết chặt lại, thì ra Kiếm Quân cũng có lúc không tự tin.

Ta nuốt mì trong miệng xuống: “Rất ngon.”

Hai người im lặng ăn hết bát mì, bầu không khí vô cùng lạnh nhạt, ta thầm than một tiếng, sao kiếp trước ta không nhìn ra nhỉ, chỉ cần ta không nói chuyện thì hai chúng ta luôn hờ hững như vậy.

Thế mà ta còn cố chấp đ.â.m đầu vào bức tường này nhiều năm đến thế…

Ta do dự một hồi, sau đó nói ra nghi ngờ trong lòng: “Tạ Kiếm Quân, sao ngươi lại ở đây? Lúc ta ở cửa trấn sao ngươi lại kịp thời xuất hiện?”

Ngoài cửa sổ đang mưa, có thể nhìn qua khe cửa thấy mưa rơi vào hồ sen, Tạ Như Tịch đặt ngọc bội hình cá ở bên hông lên bàn, mặt ta lập tức đỏ lên.

Có trời mới biết, ta đã vì Tạ Như Tịch bỏ ra những gì.

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...